Chương 34

Tinh Tế: Nữ Thần Hậu Cần Gánh Team

Nhất Bàn Dữu Chanh 15-07-2025 23:37:16

Trần Trạch Đào từ nhỏ tới lớn được người nhà nuông chiều, đi tới đâu cũng được người ta nể mặt. Dù là vào quân khu 13, dựa vào quan hệ với Hà Khiêm, hắn vẫn có thể múa tay ra lệnh, vênh váo tự đắc. Hắn từng bị ai đối xử thế này đâu. Lấy lại hơi thở sau màn tắm bùn, hắn chỉ thấy toàn đầu toàn mặt là bùn đất, mắt cay xè, miệng thì đầy mùi tanh hôi. Chưa kịp hoàn hồn đã nghe câu hỏi chói tai từ Giản Ninh, máu nóng lập tức xộc lên đầu, liền há mồm chửi loạn: "Con mẹ nó. Con đàn bà thối tha kia, có giỏi thì hôm nay mày giết tao đi. Tao..." "Ọc ọc ọc!" Chưa kịp dứt lời, Giản Ninh đã không thèm nói nhảm, một tay ấn đầu hắn thụp xuống vũng bùn lần nữa. Bộ dạng cực kỳ dứt khoát, không khác gì chùi giẻ lau sàn. "Tao không phải cô giáo mầm non." "Làm sai còn dám to mồm? Ở đây không có ai dạy mày làm người thì để tao dạy." Lần này, Giản Ninh đè lâu hơn. Cô lặng lẽ cảm nhận cường độ giãy giụa của đối phương lúc mới đầu còn giật mạnh, giờ yếu dần yếu dần. Tính toán thấy cũng đủ, cô mới túm đầu hắn lôi lên. Chỉ thấy trên mặt Trần Trạch Đào dính đầy bùn, nước bẩn theo cằm nhỏ xuống, một lớp bùn khô mỏng dính dính bám lên mặt như đắp mặt nạ đất sét loại rẻ tiền nhất. Vừa mở miệng thở, miếng bùn liền rơi xuống, tạo thành âm thanh giòn tan khó nghe. Không rõ là vì tức hay vì bùn vào mắt, hắn còn chưa nhìn rõ Giản Ninh thì lại há mồm chửi tiếp: "Đồ không cha không mẹ, con đàn bà chết tiệt, mày..." "Ọc ọc ọc!" Câu sau chưa kịp bật ra, lại tiếp tục bị ấn đầu vào bùn. Thành thật mà nói nếu là người khác, gặp Trần Trạch Đào kiểu này cũng nên nể mặt Hà Khiêm mà tha cho một đường. Nhưng Giản Ninh là ai? Là kiểu người từ trên xuống dưới trong quân khu đều vừa yêu vừa hận, vừa thán phục vừa muốn tránh xa. Thượng sĩ cũng đau đầu, huấn luyện viên cũng bó tay một khi cô đã nổi nóng, thì thượng tướng cũng khó cản. Một chút khí thế của Trần Trạch Đào với Giản Ninh, chẳng khác gì cọng rau muống trên mâm cơm trưa, nhai một cái là xong. Đám đông xung quanh không khỏi rón rén nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt. Những người vốn đang tụ tập xem trò vui thì giờ đây cảm giác có chút mất tự nhiên. Họ nhìn Giản Ninh với một vẻ mặt bình thản, tay vẫn không ngừng ấn đầu Trần Trạch Đào xuống vũng bùn, rồi lại quay sang thảo luận gì đó với người bên cạnh, như thể cảnh tượng này chỉ là một trò chơi thôi.