Ngô Diệp, đang ngồi nhìn chằm chằm vào mô đất chứa khoai với ánh mắt tràn đầy hi vọng, nghe xong câu trả lời này thì lập tức nổi giận.
"Cái gì? Mấy người khu 13 có vấn đề à? Muốn lập đội nhỏ để cô lập người khác chắc?"
Câu nói lớn tiếng của Ngô Diệp khiến Giản Ninh liếc xéo cậu một cái. Cô quay sang nhìn Chúc Trì Diệu, lạnh nhạt hỏi:
"Vậy cậu muốn thế nào?"
Chúc Trì Diệu nắm chặt các ngón tay đặt bên người, chần chừ một chút rồi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định đối diện Giản Ninh:
"Tôi có thể theo cậu không?"
"Tại sao?"
Trước lời thỉnh cầu của Chúc Trì Diệu, Giản Ninh không tỏ ra ngạc nhiên. Cô chỉ bình tĩnh nhìn anh, chờ đợi một lời giải thích.
Chúc Trì Diệu im lặng vài giây, rồi trả lời:
"Cậu có thể khiến Trần Trạch Đào phải ngoan ngoãn. Cả Hà Khiêm bọn họ cũng bị cậu làm cho khiếp sợ."
Dù trước đó Trần Trạch Đào một mực la hét phản kháng trong vũng bùn, miệng không ngừng mắng mỏ, nhưng Chúc Trì Diệu quen biết lâu với đám người Hà Khiêm, đã quá rõ:
Từ vẻ mặt khinh thường ban đầu, đến không cam lòng, rồi dần dần thành kính sợ tất cả bọn họ đều bị Giản Ninh chấn áp.
Giờ phút này, bóng ma tâm lý từ Trần Trạch Đào hẳn đã tan biến hoàn toàn. Trước mắt ít nhất, hắn tuyệt đối không dám đến gây sự với Giản Ninh nữa.
Nghĩ đến đây, Chúc Trì Diệu liền không để Giản Ninh có cơ hội mở miệng, nhanh chóng bổ sung một câu:
"Hơn nữa cậu làm đồ ăn ngon lắm."
Câu này anh nói rất nhỏ, lại còn nhanh đến mức nếu không phải Giản Ninh đứng gần, e rằng thật sự không nghe rõ.
Nghe được câu trả lời ấy, khóe miệng Giản Ninh hơi nhếch lên, ánh mắt lướt qua một tia cười không rõ ý:
"Vậy thì, trừ mỗi ngày sáng sớm phải tìm tôi ra, lịch huấn luyện hằng ngày của cậu từ nay về sau cũng để tôi sắp xếp, có vấn đề gì không?"
Trước kia ở sân huấn luyện, Giản Ninh vốn chỉ định tiện tay dạy cho Chúc Trì Diệu vài chiêu cơ bản của bắt cận chiến. Nhưng bây giờ, anh rõ ràng đã tỏ ý muốn đi theo cô vậy thì cô dứt khoát kéo luôn người vào đội, huấn luyện từ gốc rễ.
Giản Ninh thừa biết cái kiểu nói dối vụng về chẳng đến nơi đến chốn của Chúc Trì Diệu là đang che đậy điều gì. Nhưng cô không định vạch trần. So với việc để anh lén lút theo dõi, chi bằng giữ người ở bên cạnh còn dễ kiểm soát hơn.
Huống hồ, Giản Ninh cũng không phải nguyên chủ, trên người chẳng có lợi ích gì đáng để người khác âm mưu mưu đồ.
Nghe thấy lời đó, Chúc Trì Diệu lập tức gật đầu, ánh mắt mang theo chút nhẹ nhõm.
Sau đó, như nghĩ đến điều gì, anh lại dè dặt hỏi:
"Giản Ninh, bản vẽ thiết kế hôm qua cậu nói sao rồi?"