Cũng may, dù bữa dinh dưỡng dịch chiều qua khó uống đến mức suýt khóc, nhưng hiệu quả bổ sung năng lượng thì không thể chối cãi.
Mười mấy tiếng trôi qua, Giản Ninh vẫn chưa đói. Tinh thần còn rất tỉnh táo.
Sau hai, ba tiếng lang thang trong rừng, lúc Giản Ninh rời khỏi cũng vừa khéo trùng với giờ kết thúc huấn luyện của quân khu 3.
Trừ mấy người đang làm nhiệm vụ gom xác dị thú, còn lại lính tráng đều đã lục tục tản đi hết, ai về chỗ nấy tự tập luyện riêng.
Không muốn đụng mặt người ngoài, Giản Ninh vội thu hết nguyên liệu vào không gian tùy thân, sau đó chọn một con đường yên tĩnh hơn, tính đi vòng xa để về ký túc xá.
Ai ngờ vừa rẽ qua khúc quanh, Ngô Diệp đã thở hồng hộc chạy tới, mắt sáng như thấy vàng, lao thẳng về phía cô gọi:
"Giản Ninh, tốt quá, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi."
Giản Ninh nghe vậy hơi nhíu mày:
"Lại có chuyện gì nữa?"
Cô vừa thấy mặt Ngô Diệp là lại nhớ tới pha chuyện tối qua. Trong lòng không khỏi dâng lên một chút bất đắc dĩ.
Ngô Diệp thì không thèm để ý. Cậu vừa kéo tay cô vừa gấp gáp nói:
"Không xong rồi Tiểu Diệu đánh nhau với mấy người bên khu 13, ngay sân huấn luyện đằng kia."
"Gì cơ?"
Giản Ninh còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin, thì đã bị Ngô Diệp lôi đi xồng xộc như kéo xe bò.
Lúc đến nơi, toàn sân huấn luyện im lìm đến lạ.
Tuy rõ ràng là có người đang đánh nhau tay đấm, chân đá tưng bừng nhưng lại không một ai phát ra tiếng động.
Y như thể cả bãi sân vừa bị bấm nút "tắt tiếng" vậy.
Người của quân khu ba thì không quen biết, thấy bị đánh mà không thèm can cũng còn hiểu được. Nhưng đám quân khu 13, chẳng lẽ cũng định trơ mắt nhìn Chúc Trì Diệu bị đè ra đất ăn đòn mà không thèm hó hé nửa lời.
Dù gì cũng là cùng khu mà.
Cho dù đám hậu cần này có thiếu đạo đức tập thể, vô tâm vô phế đi nữa, thì thấy người ta bị đánh cũng phải nể mặt mà ừ một tiếng, la một câu chứ?
Giản Ninh vừa tới hiện trường đã thấy kỳ quặc.
Càng kỳ hơn là, đám người đang vây xem thấy Ngô Diệp dắt Giản Ninh đi tới, liền lập tức tự động dạt sang hai bên, cực kỳ ăn ý nhường hẳn một lối đi rộng rãi, không ai dám chen lấn.
Chúc Trì Diệu lúc này đang ôm đầu chịu đòn, cảm nhận được có người tới gần, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên.
Qua kẽ tay, anh thoáng thấy Giản Ninh đang bị kéo về phía mình, ánh mắt lập tức sáng rực lên như đèn pha.
Không màng cú đấm như trời giáng đang nhắm thẳng lưng mình, anh bật người dậy, cắm đầu chạy về phía Giản Ninh:
"Giản Ninh."