Chương 42

Tinh Tế: Nữ Thần Hậu Cần Gánh Team

Nhất Bàn Dữu Chanh 15-07-2025 23:37:16

Cô ngẫm nghĩ một lát, rồi mở thêm một file mới, liệt kê ra danh sách những nguyên liệu nấu ăn, đồ gia vị cơ bản và cách chế biến, gửi tiếp cho Chúc Trì Diệu: "Những thứ này, cậu nhờ người tìm thử xem sao." Dù gì thì cũng là chuyện ăn uống. Không có nguyên liệu, Giản Ninh thật sự không muốn ủy khuất dạ dày của mình. Trong lúc ba người vừa nói chuyện vừa chờ đợi, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua. Ngô Diệp thì khỏi phải nói, từ nãy đến giờ mắt vẫn dán chặt vào cái mô đất, gần như là vừa nhẩm vừa đếm từng phút. Cho nên, khi kim giây vừa mới nhảy sang đúng một giờ đồng hồ, cậu lập tức sáng mắt, hưng phấn hỏi: "Người anh em, một tiếng rồi. Có thể đào lên ăn cơm được chưa?" Giản Ninh vốn đang định đứng dậy đi kiểm tra chiếc bẫy cá trúc miệt đặt dưới đầm nước ban nãy, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong ngóng của Ngô Diệp cô đành thở dài một hơi, nhịn không được búng trán một cái rồi cúi người đào mô đất lên. Bị chôn dưới đống tro than vẫn còn âm ấm, Giản Ninh lấy hai nhánh cây khô làm đũa, bắt đầu khều những củ khoai lang ra khỏi tàn tro. Một củ khoai tròn tròn lăn ra từ giữa đống than hồng, lớp vỏ ngoài phủ đầy tro bụi và than vụn, đen sì sì. Nhìn thoáng qua, quả thực có hơi giống đống thịt dê bị cháy sém hôm trước. Ngô Diệp vừa thấy cảnh tượng ấy, lập tức nhớ tới mùi thịt dê cháy hôm trước, sắc mặt lập tức xị xuống, môi mím lại, thất vọng lộ rõ: "Hả? Cái này là tro à?" Giản Ninh không đáp, chỉ lẳng lặng nhặt một củ khoai lên, dùng lá cây phủi qua lớp bụi, rồi cầm hai đầu củ khoai, nhẹ nhàng bẻ xuống. Lớp vỏ đen nhẻm lập tức nứt toạc, để lộ phần ruột bên trong có màu cam đỏ, mềm mịn và óng ả. Chúc Trì Diệu thậm chí còn nhìn thấy từng sợi khoai dẻo kéo thành tơ lấp lánh, như được xé ra từ bên trong. Cùng lúc đó, một làn hương ngọt ngào nồng đậm bốc lên từ phần ruột vừa hé mở, ngay lập tức chiếm lấy khứu giác của cả Chúc Trì Diệu và Ngô Diệp. "Thơm quá đi mất." Cả hai đồng thanh gần như thốt lên. Giản Ninh vừa xé vỏ củ khoai vừa dặn dò: "Chỉ ăn phần ruột màu cam bên trong thôi. Vỏ ngoài bị cháy, không ăn được." Nói xong, cô tiện tay đưa củ khoai vừa mở cho Chúc Trì Diệu. Chúc Trì Diệu đón lấy, ánh mắt Ngô Diệp đầy ghen tị nhìn theo. Anh cẩn thận cắn một miếng nhỏ. Ngay lập tức, một làn vị ngọt đậm đà lan từ đầu lưỡi đến tận cổ họng. Khoai lang mềm mịn, còn giữ được độ nóng vừa phải, vị ngọt tự nhiên cứ thế quấn quýt trên đầu lưỡi, khiến người ta vừa muốn nuốt vội lại vừa muốn nhấm nháp thêm chút nữa.