Giản Ninh không đáp, chỉ tiện tay lôi từ nhẫn không gian ra bảy tám củ khoai lang, đặt xuống đất.
"Hôm nay đổi món."
Dứt lời, cô không khách khí chút nào, bắt đầu phân công:
"Cậu, đào một cái hố sâu khoảng ba mươi phân, đất xung quanh đắp cao lên một chút." Ánh mắt chỉ sang Ngô Diệp.
Sau đó, cô quay sang Chúc Trì Diệu người vẫn im ắng đi bên cạnh như cái đuôi nhẹ nhàng nói:
"Cậu đi kiếm mấy cành củi khô về."
Ngô Diệp tròn mắt nhìn mặt đất cứng ngắc:
"Rồi cậu làm gì?"
Giản Ninh ôm đống khoai, đi về phía bìa rừng:
"Đi xử lý nguyên liệu."
Dù tinh tế bây giờ kiểm soát nhiệt độ cực kỳ tiên tiến, cơ thể gần như không còn cảm nhận rõ rệt mùa đông nhưng Giản Ninh vẫn là người từ Hoa Hạ lớn lên, cứ đến mùa này là lại thèm cảm giác được ăn một củ khoai nướng nóng hổi, ngọt thơm giữa tiết trời se lạnh.
Cô men theo dòng suối nhỏ dẫn lên núi, tới chỗ lần trước đã ghé qua. Tại đó, từng củ khoai được cô tỉ mỉ rửa sạch trong làn nước suối mát lành.
Thác nước vẫn đổ ào ào từ vách đá xuống hồ, tạo thành những gợn sóng nhỏ. Dưới làn nước trong veo, Giản Ninh chợt thấy một con cá nhỏ đang bơi lượn.
Cá?
Cô hơi sững người, sau đó lập tức vui mừng như bắt được vàng. Dị thú triều mấy hôm nay làm mặt đất chim bay cá nhảy chạy tán loạn, mà ở mấy vũng nước thế này vẫn còn cá sống là chuyện cực hiếm.
Hôm trước trời nhá nhem, dưới đáy hồ tối om nên cô không phát hiện ra. Giờ nhìn kỹ, đúng là có cá thật.
Rửa khoai xong, Giản Ninh đảo mắt quanh, trông thấy một bụi trúc nhỏ mọc ven suối. Tay cô thoăn thoắt đẽo lấy một đoạn, gọt thành cái cần trúc nhỏ, rồi khéo léo giấu mũi nhọn vào lòng hồ.
Nghĩ một lúc, Giản Ninh lại lấy thêm một củ khoai lang từ không gian cá nhân, bóp nát phần đầu làm mồi câu, nhét vào trong ống trúc.
Kiếp trước, làm mồi câu thường phải dùng giun hay các sinh vật sống, nhưng giờ đã bước vào thời đại tinh tế, những thứ như vậy xem ra... thôi chấp nhận cho tiện.
Xử lý xong mồi câu, Giản Ninh ôm khoai lang rời khỏi khu vực bên suối.
Khi trở lại nơi tập trung ban đầu, Chúc Trì Diệu đã nhặt được một đống cành khô khá lớn, lúc này đang đứng bên cạnh Ngô Diệp, nhìn cậu đào hố đất bằng vỏ giáp binh sĩ, vừa làm vừa thở hồng hộc.
Thấy độ sâu hố đã ổn, Giản Ninh ra hiệu cho Ngô Diệp dừng lại, rồi cúi người nhặt từng cành khô bỏ vào trong.
Chúc Trì Diệu nheo mắt, chăm chú quan sát từng động tác của Giản Ninh, ánh mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Đây là kỹ năng chuẩn bị cơ bản của bất kỳ binh sĩ đặc chủng nào khi hành quân ngoài trời.