Kiếp trước cô cũng từng là đầu binh bạt mạng, lăn lộn trong mấy loại huấn luyện địa ngục, nhìn là biết ngay kiểu người biết điều, biết chơi. Tên Ngô Diệp này nói chuyện tuy lươn lẹo, nhưng không phải kẻ xấu.
Thế nên cô cười nhàn nhạt, chân thành gật đầu:
"Cảm ơn người anh em. Lần tới tôi nấu được cơm tử tế, mời anh một bữa ra trò."
Ai ngờ Ngô Diệp nghe vậy lại bật cười to hơn:
"Mời ăn thì khỏi, chúng tôi ở quân khu số ba được cấp đồ ăn ngon hơn các cô nhiều."
Nói rồi, cậu lại vỗ vỗ vai Giản Ninh một cái lần này lực nhẹ hơn, như kiểu đồng đội cùng chí hướng:
"Chỉ là thấy cô dám xông vào giữa bầy dị thú cứu người, tôi thấy được cô gan to, đầu tỉnh, người không tệ."
Chỉ tiếc rằng.
Lúc này Ngô Diệp vẫn chưa biết, chính câu khen có vẻ "nặng tình nghĩa" kia, về sau sẽ bị một câu trả lời tuy ngắn nhưng chí mạng từ Giản Ninh khiến cậu hối hận tới mức muốn đào hố chui xuống cũng không kịp.
Sau khi bàn bạc xong chuyện giao dịch ban đêm, Ngô Diệp lại quay về tiếp tục điều khiển cơ giáp phân loại đống xác dị thú chất cao như núi, thái độ thành thạo như đang dọn rau ở chợ đầu mối.
Còn Giản Ninh, lúc này đã nhẹ nhõm thở phào một hơi sau khi giải quyết xong chuyện "nguồn nguyên liệu nấu ăn", tiếp tục công cuộc đi dạo tìm hiểu địa hình khắp quân khu 13 dù trong lòng biết rất rõ, nơi này đúng là không có gì để mà dạo cho lắm.
Nhưng mà, ngay khi cô vừa đi được vài vòng, liền nhận ra một hiện tượng đáng chú ý, cứ mỗi lần có người nhìn thấy cô từ xa, mặt mày họ liền trở nên vô cùng kỳ lạ.
Thậm chí, có vài người rõ ràng trông như sắp nổi đóa, thế nhưng đến lúc chạm mặt lại chỉ dám im lặng liếc một cái, xong nhanh chóng quay mặt sang hướng khác như thể sợ dính phải tai bay vạ gió.
Cái loại biểu cảm này không nói ra thì thôi, chứ nó hiện rõ rành rành trên mặt như được phát miễn phí. Giận thì giận, mà chửi cũng không dám chửi. Nhìn thì nhìn, mà không dám hó hé câu nào.
Giản "Chỉ muốn dạo một vòng cho biết chứ không xin gây thù oán ai hết" Ninh: "..."
Thôi thì, tạm thời chưa gặt được tí tình chiến hữu nào, Giản Ninh cũng không có nhu cầu làm người nổi tiếng theo kiểu tiêu cực. Dạo một vòng nắm được sơ đồ địa hình trong đầu xong, cô cũng không vòng vèo nữa mà quay trở về ký túc xá.
Về đến nơi, phòng Tô Vũ Đồng vẫn đóng im lìm như lúc rời đi. Không rõ trong thời gian cô ra ngoài, Tô Vũ Đồng có ló đầu ra ngoài hít thở chút không khí hay không.