Chương 22

Tinh Tế: Nữ Thần Hậu Cần Gánh Team

Nhất Bàn Dữu Chanh 15-07-2025 23:37:17

Nghe được tên đối phương, Giản Ninh mới chịu buông tay ra: "Cậu ấy là không được phát dinh dưỡng dịch, đói quá nên mò ra kiếm ăn." Tại vì có ấn tượng tốt từ Giản Ninh, nên Ngô Diệp giờ đối với người khu 13 cũng bớt dè chừng nhiều. Cậu bước tới, bá vai bá cổ Chúc Trì Diệu, mặt mày thân thiện như gặp họ hàng xa: "Trời đất, thế sao không nói sớm? Đi, đi, chúng ta đi kiếm gì đó ngon ngon ăn cho đã." Nói đến đây, tự nhiên Ngô Diệp nhớ ra chỗ thịt dị thú nướng kia là do chính tay Giản Ninh xử lý. Mời người ta ăn mà không hỏi ý người nấu thì cũng kỳ quá. Thế là cậu quay sang, tay vỗ vai Chúc Trì Diệu, tay kia thì tiện thể choàng vai Giản Ninh: "Anh em cả mà, Giản Ninh không để bụng chuyện nhỏ này đâu ha?" Giản Ninh trong bụng thì đang âm thầm càm ràm. Ngô Diệp là người khu ba, không rành chuyện bên khu 13 thì thôi cũng hiểu được. Nhưng đằng này, dân khu 13 gặp cái người này còn chả có biểu hiện gì quen biết, thế mà Ngô Diệp nghe người ta nói gì cũng tin mới ghê chứ. Hay giữa các khu có thần giao cách cảm mà mình không biết. Tuy trong lòng lầm bầm như vậy, nhưng ngoài mặt Giản Ninh vẫn bình thản như thường. Cô chỉ liếc Chúc Trì Diệu mấy cái, rồi "hừ" một tiếng, xem như đồng ý. Cả ba quay lại chỗ nướng thịt ban nãy, mấy xiên dê Ngô Diệp vứt lại lúc trước giờ cháy đen sì như than tổ ong. Ngô Diệp thì chẳng thấy ngại ngùng gì, tiện tay lấy mấy xiên, đưa một nửa cho Chúc Trì Diệu, nửa còn lại tự nhét vào miệng. Cậu ăn nhanh tới mức Giản Ninh cũng không kịp ngăn. "Chúc Diệu, ăn thử đi. Tay nghề của Giản Ninh đỉnh lắm. Anh thề là cậu chưa từng ăn qua cái gì mà khụ khụ! Sao đắng nghét vậy trời?" Giản Ninh thấy Ngô Diệp không cản nổi thì cũng chẳng nói thêm lời nào. Cô chỉ lặng lẽ lấy thêm một miếng thịt dê, cắt nhỏ, rồi cho lên vỉ nướng lại: "Chuyện hiển nhiên. Nướng lâu quá thì khét chứ sao." Chúc Trì Diệu ngồi kế bên thấy vậy, liền im lặng đặt cái vật gì đó đen sì trong tay xuống, ngồi ngoan chờ Giản Ninh nướng lại từ đầu. Chẳng bao lâu sau, mùi thịt nướng quen thuộc xen lẫn hương dầu mỡ bắt đầu lan tỏa trong không khí. Cái người vừa mới nãy còn nhăn mặt nhăn mũi, vừa ăn vừa "phì phì" chê đắng là Ngô Diệp, giờ ánh mắt đã sáng rực như sao, nuốt nước miếng đánh ực một cái: "Người anh em, xong chưa đó?" "Chờ chút." Giản Ninh đáp tỉnh bơ.