Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:08
Từ ban công phòng cô nhìn ra, cảnh tượng còn rõ ràng hơn. Bầy chim vẫn chưa tìm được phương hướng, bay vòng vòng không dứt.
Thỉnh thoảng lại có con đập vào cửa kính. Không chỉ có bồ câu, mà còn cả những loài chim khác đều lạc đường.
Vì số lượng quá đông, cả bầu trời như bị phủ kín, đen kịt đến mức không nhìn thấy ánh nắng.
Khung cảnh ấy có phần đáng sợ, nhưng lại khiến Khương Vũ bất giác thấy bừng tỉnh cảm hứng, đứng ở ban công lặng lẽ nhìn rất lâu.
Khi tỉnh táo lại, cô lấy điện thoại chụp vài bức hình, định lúc nào rảnh sẽ vẽ lại cảnh tượng này.
Tranh của cô không rẻ, hơn nữa, còn rất được săn đón trong giới sưu tầm.
Lúc đầu là do một thương nhân giàu có nói treo tranh cô sẽ gặp may mắn, sau đó tiếng tăm cứ thế lan rộng.
Dù bản thân Khương Vũ thấy lý do đó khá vớ vẩn, nhưng nhờ vậy mà cô đã tích cóp được một khoản tiền không nhỏ.
Cô định gọi cho bạn cùng phòng, nhưng nhìn thấy biểu tượng không có sóng trên điện thoại, đành từ bỏ.
Dù sao nhà thi đấu cũng là khu trong nhà, chắc Giang Yến Yến vẫn ổn.
Cô bỏ kem vào tủ lạnh mini trong phòng, xếp đồ ăn vặt vào tủ, rồi leo lên giường định nghỉ ngơi một lát.
Có lẽ vì quá mệt, Khương Vũ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...
Lúc tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ. Bầu trời ngoài ban công ngả sắc đỏ rực, ráng chiều phủ lên từng đám mây một màu đỏ sẫm.
Từ hành lang vọng đến tiếng hét chói tai xen lẫn tiếng đập cửa huỳnh huỵch, âm thanh hỗn loạn khiến thái dương của Khương Vũ giật thắt lại.
Cô ngồi dậy, người còn ngơ ngác. Giang Yến Yến vẫn chưa về, mà hành lang sao lại ồn ào đến thế? Chẳng lẽ cuộc thi ba nghìn mét đã được chuyển sang chạy tiếp sức trong ký túc xá rồi?
Nhưng, nếu trên sân thể dục có quá nhiều phân chim thì cũng không phải không có khả năng...
Khương Vũ lê bước xuống giường, bầy chim trên bầu trời giờ đã bay mất hút.
Cô cầm điện thoại lên xem, vẫn không có tín hiệu. Lần này là mất hoàn toàn, chỉ hiện dòng "không có dịch vụ", đến số khẩn cấp cũng không thể gọi nổi.
Cô bước tới cửa, vừa định mở thì tay chợt khựng lại.
Như bị một thế lực vô hình kéo lấy, cô áp mắt vào mắt mèo, định xem thử bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì.
Đèn cảm ứng ngoài hành lang chập chờn, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ. Cửa phòng đối diện đang mở toang, giúp cô nhìn thấy rõ khung cảnh bên trong.
Một nữ sinh tóc dài đang đè một người khác xuống nền nhà. Do chỉ thấy lưng, Khương Vũ không nhận ra họ đang làm gì.