Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:08
Cho dù sau này anh không đồng ý đưa cô theo khi rời khỏi đây, thì ít nhất vài ngày tới cũng không đến nỗi nhàm chán.
Lần đầu bước chân vào ký túc xá nữ, Hạ Chu nhìn đâu cũng cảm thấy... lạ lẫm.
Dù cách bố trí giống phòng nam, nhưng bên trong thì đúng là một thế giới khác. Rèm cửa, ga giường toàn màu hồng phấn, khắp nơi là thú nhồi bông phong cách hoàn toàn đối lập.
Khương Vũ chẳng mấy để tâm, chỉ tay về phía giường đối diện: "Cậu có thể ngủ tạm trên giường của Giang Yến Yến."
Giờ này rồi, còn ai đi để ý mấy chuyện đó.
Nếu Giang Yến Yến còn có thể bình an quay về, cô sẵn sàng mua tặng cô ấy cả trăm bộ chăn mới cũng chẳng tiếc.
Hạ Chu gật đầu, sau đó cùng Khương Vũ ngồi xuống kiểm kê lại số vật tư còn lại.
"Tủ đồ ăn vặt của Giang Yến Yến bị khóa rồi, tôi không mở ra được."
Khương Vũ hơi tiếc nuối. Cô chắc chắn bên trong có đồ ăn, vì Giang Yến Yến vốn có sở thích tích trữ như một con chuột nhỏ.
"Đưa dao cho tôi."
Hạ Chu cầm lấy con dao gọt hoa quả của Khương Vũ, ngồi xổm trước chiếc tủ gỗ, bắt đầu chọc chọc, bẩy bẩy. Cơ bắp nơi cổ tay anh nổi rõ thành một đường cong gọn gàng, chỉ nhìn thôi cũng thấy khỏe hơn Khương Vũ nhiều.
Cuối cùng sau vài thao tác, ổ khóa thật sự bị cạy ra.
Vừa mở cửa tủ, mì gói lăn ào ra, theo sau là một đống snack rơi loảng xoảng xuống đất.
Bảo sao phải khóa lại không khóa thì mấy món trong này chắc chắn sẽ tràn ra ngoài bất cứ lúc nào.
Khương Vũ cúi xuống sắp xếp lại, phát hiện nếu không tính đến việc thiếu nước, thì lượng đồ ăn trong tủ này còn gấp đôi dự trữ của cô.
Chợt nhớ ra điều gì, Khương Vũ lục tủ lôi ra một chiếc ba lô leo núi - phần thưởng trong một hoạt động của trường mà cô chưa từng dùng đến.
"Chúng ta nên đóng gói sẵn một phần lương thực."
Khương Vũ bắt đầu nhét mì, nước uống và chocolate vào trong ba lô, tiện tay cho thêm vài vỉ thuốc từ chiếc vali.
Một chiếc ba lô sinh tồn đơn giản, nhưng là những gì cuối cùng họ còn lại.
Hạ Chu ngồi một bên nhìn cô tất bật, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở chỗ thuốc, có vẻ cô khá quan tâm đến chúng. Anh thậm chí còn thấy vài hộp thuốc điều trị rối loạn nhịp tim.
Khương Vũ cứ nghĩ Hạ Chu sẽ hỏi tại sao cô lại mang theo nhiều thuốc như vậy, nhưng anh không nói gì, cũng chẳng tò mò. Rất biết giữ khoảng cách.
Đêm đầu tiên hai người ở cùng nhau, Hạ Chu ăn mì gói, còn Khương Vũ thì ăn bánh mì.