Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:07
Lâm Gia ngoái đầu lại nhìn, nhưng tầm nhìn bị che khuất, bóng tối trong tòa nhà dày đặc đến mức có thứ gì lao ra cũng không thể thấy rõ.
Hạ Chu bước nhanh hơn, vẫn không quay đầu: "Không sao... cứ đi tiếp."
Họ băng qua quảng trường, vòng qua bồn hoa, rồi rẽ vào con đường đất dẫn vào rừng óc chó.
Ngay lúc Hạ Chu vừa đặt chân lên lối mòn trong rừng, từ phía quảng trường bất ngờ vang lên một tiếng "rắc" chát chúa. Âm thanh của chiếc ghế gỗ trong ký túc xá rơi xuống, lẫn với tiếng thủy tinh vỡ vụn, vang vọng trong màn mưa đêm, chấn động cả không gian.
Cả ba lập tức quay đầu lại. Có vẻ như tiếng động đã thu hút sự chú ý của mấy kẻ xác sống. Nhưng may là mưa khá to, ngăn trở bước chân của chúng. Dù âm thanh ở rất gần, chúng cũng không đồng loạt lao ra, chỉ lác đác vài con lảo đảo bước ra thăm dò.
Bóng cây đung đưa theo gió, Khương Vũ ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp một bóng đen đang lặng lẽ tiếp cận từ trong tán rừng đen kịt.
"Tôi... phía sau cậu kìa."
Vừa đưa tay lên chỉ, Hạ Chu đã quay ngoắt người lại, không chần chừ, vung con dao khắc nhọn trong tay đâm thẳng vào đầu xác sống. Một nhát dứt khoát, rồi anh cúi người, đặt nó nằm xuống đất. Cả quá trình diễn ra gần như không phát ra tiếng động.
Ánh đèn pin lia qua. Gương mặt và ngực của xác sống đầy những vết thương, thịt da bị nước mưa ngâm đến trắng bệch, sưng vù.
Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, đến mưa cũng không át nổi. Khuôn mặt của nó trông kinh khủng đến mức không ai dám nhìn kỹ.
"Đi tiếp thôi."
Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến cả nhóm bàng hoàng. Khương Vũ và Lâm Gia vội vàng gật đầu, trông chẳng khác gì gà con mổ thóc.
Sau tình huống bất ngờ này, chẳng ai còn tâm trạng lo nghĩ gì cho người khác nữa.
"Sao những đứa kia đều trốn trong ký túc mà nó lại chui vào rừng làm gì?"
Lâm Gia vừa lướt qua xác biến dị vừa thấp giọng lẩm bẩm, đầy nghi hoặc.
"Chắc nó thích không khí cô quạnh thế này. Tôi cũng từng mặc áo mưa ra ngoài ký họa tìm cảm hứng."
Khương Vũ không dám quay đầu nhìn lại, chỉ bám lấy áo Hạ Chu, kéo người ta đi tiếp.
"Đám học nghệ các cậu đầu óc có vấn đề hết rồi!"
Lâm Gia thẳng thừng mắng.
"Khoan đã, đám học nghệ các cậu?" Khương Vũ cau mày. Nếu cô nhớ không lầm thì Lâm Gia cũng học viện nghệ thuật mà?
"Tôi đâu có tự nguyện học điêu khắc đâu. Là do truyền thống gia đình đấy. Hồi đó tôi học hành dốt đặc, ông nội bèn cho tôi đăng ký học lớp nghệ thuật. Không ngờ lại thật sự thi đỗ trường trọng điểm."