Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:09
"Tiểu Vũ, lát nữa người tôi thích sắp lên sân rồi đó, nhớ cổ vũ cho nhiệt tình vào nha!"
Giang Yến Yến nhét vào tay Khương Vũ một chiếc quạt cổ vũ nhỏ, vừa lắc nhẹ đã kêu loạt soạt.
"Ừ."
Khương Vũ không nói rằng mình đến đây là để vẽ. Trong hoàn cảnh thế này, nếu thừa nhận sẽ dễ bị người ta nói là làm màu.
Nhưng thật sự, cô chỉ đơn giản là có thói quen ấy thôi.
Thói quen được hình thành trong những ngày tháng chỉ có cây bút và khung giấy làm bạn.
Chẳng mấy chốc, Khương Vũ đã cảm thấy lạ lạ Hà Chu vậy mà lại ngồi ngay cạnh họ. Hơn nữa là ở hàng ghế khán giả.
"Cậu không ra sân à?"
Cô vốn nghĩ gì hỏi nấy, thế là cứ thế buột miệng.
Hà Chu nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt tròn xoe đầy tò mò của cô gái nhỏ bên cạnh.
"Chẳng là do huấn luyện viên bọn tôi nói đây chỉ là trận đấu nội bộ trong trường, sợ bọn tôi ra sân sẽ tàn sát quá đà, ảnh hưởng đến tình cảm các khoa đó. Hẹ hẹ hẹ."
Hà Chu chưa kịp trả lời, mà người lên tiếng giải thích lại là Lục Trạch Xuyên đang ngồi bên cạnh.
Khương Vũ nghe vậy thì ánh mắt khẽ tối đi xem như chuyến này đi công cốc rồi.
Biết thế ở lại ký túc vẽ tranh còn hơn.
Trận bóng này do trường tự tổ chức, tuy chất lượng không cao, nhưng được cái... nhiều trai đẹp.
Ai mà thật sự đến đây chỉ để xem kỹ thuật bóng rổ chứ? Nhìn đám nữ sinh chiếm đến quá nửa khán đài, tiếng hò reo sôi động đến mức muốn thổi bay cả mái nhà thi đấu.
Chẳng biết có phải do la hét quá hăng không mà phía sau Khương Vũ bỗng vang lên một tràng ho khan dữ dội trong không gian náo nhiệt như vậy lại càng nổi bật.
Khương Vũ thoáng chột dạ, trong đầu lập tức nhớ lại bản tin thời sự về đợt cúm gần đây. Cô luống cuống lục túi lấy khẩu trang đeo vào theo phản xạ.
Từ nhỏ cô đã dễ bị lây cúm. Tuy sau cuộc phẫu thuật hồi tốt nghiệp cấp ba thì sức khỏe đã khá hơn nhiều, nhưng những thói quen từ nhỏ đâu dễ bỏ.
Ví như cô hơi "tiểu thư", không thích vận động, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi...
Hà Chu chú ý đến hành động bên cạnh, bất giác nhìn cô thêm lần nữa.
Gương mặt nhỏ nhắn chỉ lộ ra một nửa, đôi mắt to tròn lại càng thêm nổi bật và thu hút.
Ngồi cạnh, Giang Yến Yến nhìn thấy bạn mình đeo khẩu trang, bỗng chốc nhớ ra điều gì: "Dạo này đúng là có đợt cúm thật đấy. Tuần trước tôi đi xe buýt vào thành phố, nghe mấy người bảo bệnh viện trung tâm kín người luôn."
"Sao kỳ vậy? Bây giờ đâu phải mùa cao điểm của cúm đâu mà?"