Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:08
Khương Vũ vẫn đang khom người, chống tay lên đầu gối, chăm chú nhìn cô.
"Hôm qua tôi bị thầy giao làm trọng tài ngoài sân, lại còn đăng ký chạy mười nghìn mét, không có thời gian ghé qua khu thể thao. Nhưng mà với mật độ người ở đó... bạn cậu chắc không ổn lắm."
Hạ Chu trả lời thẳng thắn, điềm tĩnh đến mức gần như lạnh lùng.
Khương Vũ: "..."
Nghe thì không dễ chịu thật, nhưng lời lẽ lại quá đỗi thực tế, phân tích cũng chẳng có gì sai.
"Ê! Hai người mau kéo dây lên! Chúng nó... chúng nó đang trèo lên rồi!!"
Tiếng hét thất thanh đột ngột vang lên từ dưới tầng.
Hạ Chu lập tức đứng dậy, đưa tay kéo Khương Vũ ra phía sau rồi chạy tới bên cửa sổ.
Quả nhiên, có hai con xác sống đang bám lấy sợi dây mà bò lên, tuy động tác còn khá vụng về, nhưng mới leo chưa tới một mét đã rơi xuống.
Dù thế, cảnh tượng đó vẫn đủ khiến người ta dựng tóc gáy, lẽ nào lũ này vẫn còn chút ý thức?
Hạ Chu tranh thủ kéo dây lại, khóa chặt cửa sổ.
"Chúng nó biết leo dây..."
Khương Vũ lẩm bẩm, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Nếu bọn chúng còn có thể tiến hóa... thì còn ai sống nổi nữa?
"Chắc là phản xạ cơ bắp thôi."
Hạ Chu không tin lũ dị biến này còn giữ được năng lực suy nghĩ.
"Thế cắn người cũng là phản xạ à?"
"Chúng không thực sự ăn thịt. Chỉ cắn vài cái, rồi khi nạn nhân bắt đầu biến đổi thì buông ra. Giống như không phải đang ăn, mà là bị điều khiển để truyền bệnh."
Hạ Chu đã quan sát kỹ trên đường chạy từ sân thể dục về, nên kết luận rất rõ ràng.
"Vậy virus lây qua đường nào? Máu hay nước bọt..."
Cuối cùng cũng có người chịu nghiêm túc bàn về chuyện biến dị, Khương Vũ bỗng hỏi dồn dập hơn.
"Khả năng cao là nước bọt có chứa virus. Khi tiếp xúc với vết thương hở thì tỉ lệ nhiễm gần như tuyệt đối. Tôi để ý thấy bọn chúng đều dùng miệng cắn trước, và chỉ những ai bị rách da mới biến đổi trong vài giây."
"Vậy nên, phải tránh bị thương bằng mọi giá, đặc biệt là không được để dính nước bọt hay máu của chúng."
Khương Vũ khẽ gật đầu. Những gì Hạ Chu nói rất có lý.
Việc trong phòng đột ngột có thêm một người đồng nghĩa với việc Khương Vũ phải chia sẻ một nửa số lương thực.
Số đồ ăn vốn có thể đủ dùng trong hai tuần, giờ chỉ còn cầm cự được khoảng một tuần.
Dù cô vẫn còn một vali đầy thuốc, nhưng thuốc thì không thể ăn thay cơm.
Dẫu vậy, Khương Vũ không cảm thấy quá tiếc. Dù gì thì Hạ Chu trông cũng đáng tin, ít nhất hiện tại vẫn là người có thể dựa vào thể lực lại hơn cô nhiều.