Chương 34

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:07

"Trong lúc bọn mình đang ngủ, virus bị thả xuống, nên trường mới sụp đổ nhanh đến thế." Lâm Gia vốn mê lướt mạng, giờ đây những tin tức từng xem cứ thế trào dâng trong đầu, từng giả thuyết, từng thuyết âm mưu đều lần lượt xuất hiện. Khương Vũ: "..." Ban nãy còn bảo đừng nghĩ linh tinh, giờ xem ra người tưởng tượng bay xa nhất lại chính là Lâm Gia. Dọc đường, ba người thì thầm to nhỏ. Vừa để thảo luận tình hình, vừa để tăng thêm dũng khí cho nhau. Cuối cùng, trạm giao nhận hàng cũng đã hiện ra trước mắt. Hạ Chu quan sát xung quanh một vòng. Hai bên trạm giao nhận là hiệu sách và mấy cửa hàng bánh kẹo, phía sau là dải cây xanh trồng xen kẽ. "Các cậu đứng dưới tán cây chờ. Tôi vào trước xem tình hình, nếu có chuyện bất thường thì cứ leo lên cây, ổn chứ?" Anh quay đầu lại, hỏi hai bạn nữ trong nhóm. Lâm Gia gật đầu chắc nịch: "Ổn!" Khương Vũ: "..." "Chưa từng trèo cây à?" Hạ Chu chủ yếu lo cho Khương Vũ. Cô không trả lời, nghĩa là chắc chắn chưa thử bao giờ. "Cậu cao ráo nhẹ cân, lát nữa nếu có chuyện tôi dùng dây leo kéo cậu lên là được." Lâm Gia không hề cho rằng Khương Vũ yếu đuối. Yếu mà dám lao ra khỏi ký túc xá chạy trốn à! "Được." Dù có người kéo mình lên, Khương Vũ vẫn thấy căng thẳng. Nhưng trạm giao hàng đã ngay trước mặt, cô không thể trở thành gánh nặng, cũng không thể phá rối tinh thần cả nhóm. Hạ Chu gật đầu, rồi bước vào trong trạm. Ánh sáng từ đèn pin cũng mờ dần. Mưa lại bắt đầu nặng hạt, những chỗ áo mưa không che được như cổ tay hay mắt cá chân đều lạnh buốt. Khương Vũ và Lâm Gia nấp dưới tán cây, mắt không rời khỏi cánh cửa trạm giao hàng. Không bao lâu sau, giữa màn đêm yên tĩnh vang lên một tiếng quát ngắn: "Lên cây!" Cùng lúc đó, bóng Hạ Chu lao ra trước, phía sau là bốn, năm bóng đen lù lù bám sát. Không cần nghĩ cũng biết đó là gì. Lâm Gia vốn đã chuẩn bị sẵn. Vừa nghe lệnh là ngay lập tức bám cây trèo lên, đồng thời thả dây leo xuống kéo Khương Vũ theo. Khương Vũ bám lấy dây, nhanh chóng mượn lực leo lên, động tác không hề chậm chạp. Vừa đặt chân lên thân cây, phản xạ đầu tiên của cô là nhìn về phía Hạ Chu. Rõ ràng anh từ xa mới chạy lại, vậy mà lúc cô vừa đứng vững thì anh cũng đã yên vị trên cành. Leo kiểu gì mà nhanh vậy, Khương Vũ không thấy rõ. "Tôi không sao." Hạ Chu đưa tay quệt nước mưa trên mặt. "Không phải trạm giao hàng có hàng rào chắn sao? Sao lại nhiều... bạn học bị biến dị thế?"