Chương 31

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:07

Anh đành bật đèn flash điện thoại, để dưới lớp áo mưa ánh sáng mờ nhạt nhưng cũng đủ để soi đường. Hạ Chu dặn: "Bám sát tôi, đừng để lạc." Khương Vũ lập tức nắm lấy vạt áo mưa của anh, cẩn thận bước theo sau. Trong vô thức, cô lại nhớ đến mấy câu chuyện ma từng nghe hồi nhỏ. Lỡ như... người phía trước nắm tay cô, từ lúc nào đã không còn là Hạ Chu thì sao? "Cạch..." Một tiếng động cực nhỏ vang lên trong màn đêm, Khương Vũ giật nảy người. Cô ngoảnh đầu lại, thấy từ ô cửa kính tầng một của ký túc xá lóe lên một tia sáng yếu ớt. Qua mặt kính, thấp thoáng một khuôn mặt trắng bệch, xám xanh, đang dán sát vào cửa. Đôi môi mấp máy, dường như đang nói: "Cứu... tôi..." Bây giờ, cửa sổ tầng một hầu như đã vỡ hết. Người kia nếu còn ở trong phòng, sớm muộn gì cũng bị xác sống xông vào. Khương Vũ siết chặt tay đang nắm áo mưa Hạ Chu, dùng chút lực như nhắc anh. Hạ Chu không quay đầu, nhưng khẽ hỏi: "Sao thế?" "Cửa sổ bên trái... trong đó hình như có người." Khương Vũ nhỏ giọng. Nghe vậy, cả Hạ Chu và Lâm Gia đều lập tức liếc sang. Bọn họ căng thẳng như vậy không phải vì muốn cứu người mà là sợ đó không phải người, mà là xác sống đang dụ dỗ. "Đúng là người, tay còn cầm điện thoại nữa... chắc đang cầu cứu." Lâm Gia nheo mắt. Chính vì xung quanh quá tối, ánh sáng yếu ớt ấy lại càng dễ gây chú ý. "Cửa sổ tầng một vẫn có thể mở từ bên trong." Hạ Chu chỉ lạnh nhạt đáp. Không bị khóa. Bên ngoài cũng không có xác sống cản đường. Nếu thật sự muốn sống, cô ta hoàn toàn có thể tự đẩy cửa thoát ra. Nhưng không vài bước chân ngắn ngủi, vậy mà cô ta vẫn ngồi im như chờ người tới bế đi. Khương Vũ cũng không nói thêm. Cô hiểu rõ bản thân chẳng phải nhân vật chính, trong đội này, cô chính là gánh nặng. Đã vậy, cô càng không có tư cách đòi thêm một người nữa để rồi cả nhóm cùng vướng chân. Tất nhiên, nếu người kia thật sự tự mở cửa chạy ra xin đi cùng, chắc cũng chẳng ai nỡ từ chối. Không ai lên tiếng, nhưng trong lòng cả ba người đều đã ngầm hiểu. Hạ Chu vẫn tiếp tục bước đi, hướng dần về phía xa, rời khỏi khu ký túc xá. Bóng lưng ba người càng lúc càng xa dần. Cô gái bên cửa sổ như thấy sợi dây cứu mạng cuối cùng đang vụt khỏi tay, bỗng trở nên cuống cuồng. Cô ta bắt đầu đập cửa điên loạn, phát ra âm thanh nghẹn ngào như khóc như hét. "Khỉ thật... ầm ĩ thế này lỡ thu hút đám xác sống thì sao?"