Chương 46

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:06

Còn về thầy Phùng, dù Hạ Chu, Lâm Dã và Lục Trạch Xuyên đều là thành viên đội bóng rổ một, nhưng cũng không thân thiết gì với vị huấn luyện viên của đội hai này. Dù vậy, đối phương là giáo viên, phép tắc tôn trọng tối thiểu vẫn phải có. "Chào thầy Phùng." Mấy người Hạ Chu cùng nhau đứng dậy, lễ độ chào hỏi. Ánh mắt Phùng Kiến Thắng lướt qua dáng vẻ ăn mặc gọn gàng của nhóm trên tầng, rồi đảo qua mấy chiếc vali và balo phía sau họ, ánh mắt thoáng trầm xuống rồi nhanh chóng khôi phục vẻ hòa nhã. Ông ta cười tươi: "Hôm nay phải cảm ơn em Hạ Chu đấy, nếu không nhờ em mở cửa, bọn thầy chắc đã phải chịu chết bên ngoài rồi." Hạ Chu hơi nhếch môi, đáp lại một cách khách khí nhưng đầy khoảng cách: "Đều là bạn học với nhau, em cũng không thể thấy chết không cứu." "Đúng rồi, tình hình bây giờ rất khó khăn, các em phải đoàn kết, tương trợ lẫn nhau." Phùng Kiến Thắng gật đầu hài lòng, trong mắt thoáng hiện vẻ toan tính. Ông ta biết ngay mà những sinh viên còn mang theo ánh mắt trong veo và có phần ngây ngô như thế này thì dễ nắm mũi lắm. "Vì sự sống còn của tất cả, thầy đề nghị mọi người cùng chia sẻ tài nguyên, phân phối hợp lý, như vậy mới duy trì được trật tự..." "Vậy thì " Hạ Chu cắt lời đúng lúc, giọng nói tự nhiên mà sắc bén "Vậy thì để tầng dưới cho thầy và những người mới tới nghỉ ngơi là hợp lý rồi. Bọn em tuy đến đây trước, nhưng trong hoạn nạn vẫn nên nhường nhịn. Bọn em sẵn lòng chia sẻ không gian để người khác có chỗ trú thân." "Còn về đồ ăn..." Anh ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm mà thẳng thắn. "Nếu thầy có thể chia một phần cho bọn em, thì sau đó bọn em sẽ ở yên trên tầng, tuyệt đối không xuống, tránh phiền toái và mâu thuẫn phát sinh." Lời vừa dứt, không khí trong phòng thoáng trầm xuống. Hạ Chu nói rất tự nhiên, giống như đang tiếp lời thầy Phùng, nhưng ai nghe cũng hiểu anh đã chủ động đánh phủ đầu. Trong khuôn viên Đại học Hoa Trung, cái tên Hạ Chu vốn dĩ chẳng xa lạ gì. Không chỉ học giỏi, nhà giàu, ngoại hình sáng, mà đặc biệt còn nổi tiếng với khả năng "ra tay không nể mặt ai". Trong trường vẫn còn truyền tai nhau chuyện năm nhất anh "một mình chọi mười", đánh một trận khiến mấy gã sinh viên năm trên phải nằm viện. Phùng Kiến Thắng người từng va chạm vài lần với anh, cũng biết rõ cái tính của Hạ Chu. Giờ thấy đối phương thẳng thừng từ chối như vậy, nhất thời cứng họng, chưa kịp phản ứng. Chỉ là mấy sinh viên phía sau ông ta thì không có ý định giữ thể diện như vậy. Một gã nhuộm tóc vàng, mặt gian gian bước lên, liếc mắt nhìn chằm chằm vào mấy chiếc vali phía sau đám Hạ Chu: "Mấy người ôm cả đống hành lý thế kia, chẳng giấu đồ ăn thì là gì? Còn cần bọn tôi bê hộ lên chắc?" "Lúc nãy tôi tìm ở tiệm tạp hóa mà chẳng thấy đồ gì ra hồn, thì ra là các người vét sạch đem lên đây!" Tên vàng hoe vừa nói vừa hằm hằm bước tới, dáng vẻ như muốn lao vào kiểm tra. "Cậu còn bốc phét không biết ngượng, đến vụn bánh dính mép còn chưa lau kìa!" Lâm Dã lập tức phản đòn, ánh mắt đầy khinh miệt. Cô ấy chẳng thèm nể nang. Cái chiêu "chia sẻ tài nguyên" này, chẳng khác gì lũ đi xin ăn, còn vờ vịt đạo lý! Hạ Chu bước lên trước, giọng nói vẫn bình thản, nhưng đôi mắt đã phủ đầy sát khí: "Thầy Phùng, thầy sẽ không nghĩ là mấy cái đứa bù nhìn kia cộng với đám ô hợp dưới tầng có thể giành được thứ gì từ tay em chứ?"