Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:06
Siêu thị là điểm đến chắc chắn phải ghé qua.
Nhưng trước khi vào được đó, cần tìm một chỗ trung chuyển giữa trạm giao hàng và siêu thị, nếu không sẽ dễ bị xác sống vây kín, không có đường thoát.
"Cổng siêu thị có hai cây dương rất to mà, leo thẳng lên đó đi."
Lâm Gia buột miệng đề xuất.
Bạch Phong Ngôn đứng bên nghe xong thì mặt biến sắc hóa ra chuyện leo cây thật sự nằm trong kế hoạch?!
"Bây giờ đêm xuống lạnh lắm rồi, ai có thể ngồi trên cây suốt đêm chứ? Cây chỉ có thể dùng làm điểm quan sát trước khi vào siêu thị, chứ không thể ở lâu."
Hạ Chu lập tức lắc đầu bác bỏ.
"Giữa trạm giao hàng và siêu thị... có phải có cái Viện Thiên văn học gì đó không?"
Lục Trạch Xuyên bất ngờ lên tiếng.
Lâm Gia gật đầu ngay: "Đúng! Nhưng không nằm trên cùng trục đường đâu, muốn tới đó phải vòng xuống phía nam một đoạn."
Nói là Viện Thiên văn học, thực chất chỉ là một tòa nhà nhỏ hai tầng khá đơn sơ. Tầng hai có một đại sảnh, trong đó đặt một kính thiên văn khá đắt tiền.
Bình thường, khu Viện Thiên văn học luôn khóa cửa. Sinh viên chỉ được lên tầng khi có tiết học chuyên ngành và phải đăng ký lấy chìa khóa từ trước.
Khương Vũ nhanh chóng vẽ thêm vài nét trên bản đồ. Từ trạm giao hàng đi về hướng đông nam, băng qua cây cầu gỗ bắc qua hồ nhân tạo là tới Viện Thiên văn học. Từ đó tiếp tục đi chếch lên hướng đông bắc một chút là đến siêu thị.
"Viện Thiên văn học tuy không có đồ ăn, nhưng mọi thứ khác đều ổn. Với lại bên trong chắc chắn không có xác sống, mà diện tích nhỏ, người khác cũng không dễ chen vào."
Khương Vũ gật đầu tán thành đề xuất.
"Vậy quyết định dùng Viện Thiên văn học làm điểm dừng chân tiếp theo. Sau đó tìm cơ hội kiểm tra tình hình siêu thị. Nếu không vào được siêu thị, chúng ta sẽ vòng lên phía bắc, đến bãi đỗ xe."
Hạ Chu tiếp lời.
"Khoan đã... đến bãi đỗ xe thì làm gì? Mình không có chìa khóa, lấy gì mở xe?"
Bạch Phong Ngôn hỏi rất thật lòng.
"Tôi có chìa khóa mà."
Lâm Dã vừa nói vừa lôi ra một chiếc chìa khóa xe Hummer không biết cất ở đâu.
Ngay cả Lục Trạch Xuyên cũng phải tròn mắt ngạc nhiên: "Anh đi chơi bóng mà cũng mang theo chìa khóa xe à?"
"Bị nhốt trong phòng thay đồ, tôi tiện tay cầm luôn. Ai biết còn có ngày quay lại ký túc xá không."
Lâm Dã tỏ ra rất hợp tình hợp lý.
Bạch Phong Ngôn vẫn chưa hoàn toàn hiểu nổi lối suy nghĩ của anh ta, nhưng ít nhất cũng đã xác định đúng là con nhà giàu.
"Nhưng mà... xe chắc chở không đủ người."
Khương Vũ chống cằm trầm tư.
"Thì chen vào thôi, ai quan tâm? Bây giờ làm gì có cảnh sát giao thông!"
Giang Yến Yến tỏ ra lạc quan, vẻ mặt thản nhiên như đang phát huy tinh thần của xe khách chạy chui.
Kế hoạch được xác định. Tuy phía trước vẫn còn mịt mờ, nhưng ít nhất họ đã có phương hướng, không còn bước đi trong vô định nữa.
Buổi tối, nhóm Hạ Chu không xuống lầu chen chúc lấy đồ ăn vì phần thực phẩm họ mang theo vẫn còn đủ dùng.
Ngược lại, ba cô gái mới nhập hội ở tầng trên thì phải xuống nhận đồ phân phát.
Khương Vũ thấy bọn họ mang về hai túi snack ăn vặt chẳng đủ no, cùng một chai nước chia ba người, là hiểu đồ ăn dưới đó cũng chẳng còn nhiều.
Trong khi đó, nhóm cô vẫn còn mì tôm và bánh quy đủ dùng.
Bữa tối nay không nấu mì, Khương Vũ chỉ ăn vài cái bánh quy với một bịch sữa.