Chương 39

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:06

Tạm thời chỉ có thể dùng để phân loại, sắp xếp. "Sao tụi mình không giống trong truyện, sốt phát rồi biến dị, có dị năng, vung tay một cái là cả căn nhà biến mất, thu vào không gian luôn." Lâm Gia vừa lắc đầu vừa thở dài thườn thượt. Khương Vũ: "..." Bà chị này bình thường toàn đọc gì vậy? Chuyện hoang đường vậy mà cũng tin được... "Còn tụi mình thì sắp xếp gọn gàng thế này, nếu có người ngoài đột nhập, chẳng phải vừa hay dọn sẵn cho người ta ôm đi một lượt à?" Lâm Gia càng nghĩ càng thấy không cam tâm. "Cho nên mới phải rút gọn. Chỉ mang theo những thứ thực sự quan trọng." Khương Vũ vừa lục balo, vừa nhét vào đó một chai nước hoa xịt côn trùng mùi nồng chẳng khác nước hoa mấy, ít nhất cũng có thể giúp che giấu mùi người. Thấy vậy, Lâm Gia cũng bắt chước, nhét đại một chai vào ngăn bên hông balo. Biết đâu đến lúc nguy cấp lại cứu được mạng. Sau khi phân loại xong mớ hàng hóa cái nào dùng được, cái nào không mà vẫn chưa thấy bóng dáng Hạ Chu đâu. "Hạ Chu đi đâu rồi?" Khương Vũ ngẩng lên hỏi. "Chắc vẫn trên lầu thôi." Lâm Gia trả lời mà không buồn ngẩng đầu. Cô ấy vốn nghĩ Hạ Chu kiểu người làm gì cũng không cần báo cáo với ai, nên chẳng để tâm nhiều. Nhưng Khương Vũ thì khác. Ai trong nhóm biến mất, cô đều để ý. Hơn nữa, Hạ Chu là người đầu tiên cô gặp sau khi thế giới sụp đổ, ít nhiều vẫn mang một chút ý nghĩa đặc biệt. "Tôi đi xem anh ấy đang làm gì." Khương Vũ đẩy đống hộp giấy ra một bên, rồi chạy vội lên tầng hai. Hạ Chu lúc ấy đang đứng cạnh cửa sổ kính, nhìn chăm chú ra ngoài. Nghe tiếng động, anh quay đầu lại, quả nhiên là cô. "Cậu đang nhìn gì thế..." Khương Vũ thở nhẹ, dù chỉ lên một tầng cầu thang nhưng cũng đủ khiến cô thấy mệt. "... Nhìn bên ngoài." Giọng Hạ Chu có chút ngập ngừng, ánh mắt lướt qua gương mặt xinh đẹp đến chói mắt của Khương Vũ, rồi vội dời đi. Khương Vũ vén mấy lọn tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, để lộ vầng trán mịn màng trắng trẻo, rồi tiến đến bên cửa sổ, nhìn theo hướng anh đang nhìn. "Hình như có xác sống đang tiến về phía này." Trời nắng đẹp, bọn xác sống dường như cũng "nâng cấp" khả năng truy lùng con mồi. Chúng bắt đầu đi săn, lục soát khắp khuôn viên trường để tìm kiếm những người còn sống sót. Khương Vũ nheo mắt quan sát. Từ phía xa con đường rợp bóng cây, một bầy xác sống đang lao tới, bước chân vội vã, miệng phát ra âm thanh khàn đặc kỳ quái "Hơ... hơ...". Phía trước bầy xác sống rõ ràng có thứ gì đó đang thu hút chúng. Cô không bị cận, nên nhìn khá rõ. Đi trước lũ xác sống là một người đàn ông đeo kính, dáng vẻ nhã nhặn trông như giảng viên trẻ tuổi hoặc sinh viên cao học. Vì Khương Vũ và Hạ Chu đang đứng ngay bên ô cửa kính sáng trưng, người kia chỉ liếc một cái đã nhận ra họ là người sống. Không hề do dự, anh ta lập tức đổi hướng, chạy thẳng về phía trạm giao hàng. "Có người nữa kìa! Anh ta đang chạy tới đây!" Khương Vũ vội đưa tay chỉ hướng. Hạ Chu vẫn giữ vẻ thản nhiên. Thực ra anh đã sớm nhìn thấy người kia, chỉ là vẫn chưa quyết định có nên cứu hay không. Có vẻ như cũng biết rõ tình cảnh của mình, người đàn ông kia còn chưa kịp tới gần toà nhà đã lớn tiếng gọi: "Tôi là nghiên cứu sinh ngành y! Tôi biết chuyện đột biến lần này rốt cuộc là sao!" Anh ta nói thế, dù Hạ Chu không muốn cứu cũng phải nể mặt nghe vài lời trăng trối.