Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:07
Lũ xác sống nấp ngoài kia, nãy giờ không một tiếng động, giờ lại lần theo âm thanh mà lao tới, đập mạnh vào cánh cửa.
Thình! Thình! Thình!
Tiếng va chạm mạnh đến mức khiến Khương Vũ giật bắn cả người.
"Chứng tỏ thính giác của chúng vẫn hoạt động bình thường, hoặc chỉ suy giảm nhẹ. Vừa rồi lúc tôi gõ nhỏ, chúng không phản ứng gì cả."
Hạ Chu hạ giọng giải thích, nhưng bên ngoài đám quái vật vẫn chưa chịu bỏ đi, cứ liên tục húc vào cửa không ngừng nghỉ.
"Sao chúng vẫn chưa chịu đi?"
Khương Vũ đè chặt người vào cánh cửa, sợ đến mức không dám thở mạnh, lo lũ bên ngoài sẽ phá cửa xông vào.
May thay, cảm ơn nhà trường đã không dùng cửa gỗ rẻ tiền. Cửa ký túc xá là thép không gỉ, lạnh toát nhưng khiến cô thấy yên tâm phần nào.
Hạ Chu nói nhỏ: "Chắc là... chúng ngửi được mùi người từ trong phòng."
"Thế thì tôi hiểu rồi, nếu bày trước mặt tôi một con gà quay thơm lừng, tôi cũng chẳng nỡ rời đi đâu."
Khương Vũ thở dài cảm thán. Nhịn đói ba ngày, ai mà chịu nổi.
"Trong phòng có nước hoa không?"
Hạ Chu đột nhiên hỏi.
"Thời buổi này còn dùng nước hoa làm gì. Có đồ ăn là thắng rồi, không ai rảnh mà ganh đua mùi hương nữa."
Thơm thì thơm, nhưng đâu ăn được.
Hạ Chu: " ..."
Cô đành kiên nhẫn giải thích: "Tôi muốn kiểm tra xem chúng phản ứng với mùi cơ thể con người, hay là với bất kỳ mùi gì cũng bị hấp dẫn."
"À à."
Khương Vũ gật gù. Vì ngồi xổm lâu nên chân cô tê rần, loạng choạng bò sang bàn học, lôi ra chai nước hoa Chanel của mình rồi đưa cho Hạ Chu.
Hạ Chu không khách sáo, cầm lấy rồi xịt liên tục lên khe cửa và cả người hai đứa, chẳng khác gì đang dùng xịt côn trùng.
"... Hắt xì!"
Khương Vũ ôm mũi nhăn nhó.
Nghẹt thở thật sự.
Ngay lập tức, tiếng đập cửa bên ngoài chững lại, lũ quái vật dường như do dự. Một lúc sau, âm thanh nặng nề cũng dần tan biến.
Hạ Chu kết luận: "Chúng chỉ quan tâm đến mùi của con người. Nhưng không chắc liệu virus có lây sang động vật không."
"Còn thị giác hay xúc giác thì không cần thử nữa. Đứng sát mặt chắc chắn chúng sẽ phát hiện ra..."
"Vậy... nếu là một con xác sống không có mắt, không có mũi, thì làm sao tìm thấy đồ ăn?"
Khương Vũ ngập ngừng hỏi.
Hạ Chu: " ..."
Cô gái này đúng là có hơi... nhiều câu hỏi.
Hạ Chu trầm ngâm: "Có lẽ... giữa các xác sống có cách liên lạc với nhau. Một con phát hiện con mồi thì sẽ báo hiệu cho cả bầy kéo đến."