Chương 22

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:07

"Ồ..." Khương Vũ lộ vẻ ngưỡng mộ rõ ràng. Hạ Chu: "..." Ăn xong, cả hai cùng ra ban công nhìn trời. "Hình như sắp mưa rồi." "Liệu chúng ta có thể hứng nước được không?" Trước đây Khương Vũ chưa bao giờ nghĩ xa đến mức ấy. "Giờ vẫn chưa thiếu nước, mà cũng chẳng có vật dụng nào để hứng. Với lại ai biết trong mưa có gì. Mở cửa ra còn dễ cảm lạnh nữa." Hạ Chu lắc đầu. Tình hình hiện tại chưa cần thiết. "Ừ, cậu nói cũng đúng." Khương Vũ gật đầu. Cô đang nhìn ra ngoài, bỗng thấy một thứ gì đó từ trên cao rơi xuống. Tiếp theo là một tiếng "phịch" nặng nề vang lên dưới sân. Khương Vũ chết lặng. Thứ vừa rơi xuống... hình như là... một người. Tầng cao nhất của ký túc là tầng sáu. Không biết người kia có chết ngay không, nhưng chỉ vài giây sau, một đám xác sống núp trong ký túc đã lao đến. Chỉ trong chớp mắt, cả bầy tản ra, chỗ người rơi xuống chỉ còn lại một bộ xương lộ thiên và vài mảnh thịt rách tả tơi vắt trên xương. "... Virus chỉ lây cho sinh vật sống..." Khương Vũ nuốt khan một cái, điều đó có nghĩa là lúc người bạn kia rơi xuống vẫn còn sống. Hạ Chu cũng nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: "Cho dù không vì ăn thịt, chỉ cần bị đám biến dị kia xông lên cắn xé, thì cũng chẳng còn mảnh xương nào." Khương Vũ thì thào: "Mới ngày thứ ba thôi mà..." Vậy mà đã có người không chịu nổi, phải nhảy lầu kết thúc mọi thứ. Hạ Chu nói nhỏ: "Không có điện, không có mạng, ngoài hành lang còn đầy lũ quái vật lúc nào cũng có thể phá cửa xông vào. Từng phút trôi qua đều là dày vò." Những người chứng kiến cảnh nhảy lầu ấy chẳng có chút hào hứng hay tò mò nào, chỉ cảm thấy nặng nề và nghẹt thở hơn. Không ai biết liệu người tiếp theo sẽ là ai. "Cậu nói xem... xác sống tìm thấy con mồi bằng cách nào? Vẫn dựa vào thị giác, khứu giác, thính giác à?" "Lúc bạn kia vừa rơi xuống, chúng liền lao ra như phát rồ." "Hồi nãy tụi mình nói chuyện to một chút, bọn nó cũng tụ lại dưới lầu." Khương Vũ bắt đầu tò mò. Dù phản ứng hơi chậm nhưng cô không phải người ngu ngốc, trái lại còn rất nghiêm túc khi suy nghĩ. "Hay là... tụi mình thử xem sao!" Hạ Chu bất ngờ ngẩng đầu, đôi đồng tử đen láy ánh lên sự tỉnh táo và linh hoạt. "Thử cái gì cơ..." Khương Vũ bắt đầu thấy căng thẳng. Cả hai cùng ngồi thụp xuống trước cửa, Hạ Chu đưa tay gõ nhẹ. Ban đầu, vì âm thanh nhỏ nên không có động tĩnh gì. Nhưng khi Hạ Chu bắt đầu tăng dần lực, từ gõ chuyển sang đập mạnh, tiếng bước chân nặng nề bắt đầu vang lên từ hành lang.