Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:08
"Ục..."
Bụng Khương Vũ cũng bắt đầu lên tiếng đòi ăn.
Cô không định bạc đãi bản thân, liền lấy một hộp mì chua cay, thêm vài lát xúc xích, uống kèm sữa. Bộ combo không lành mạnh trước kia giờ lại trở nên xa xỉ.
Cô cũng mở cửa sổ, vừa ăn vừa trò chuyện với cô bạn tầng dưới.
Hai bên ban công vẫn im lìm, có lẽ... trong đó đã không còn ai.
Ở bên kia ký túc xá cũng có người đứng trên ban công, nhưng cách cả một khoảng sân rộng, khoảng cách khá xa. Nếu hét lớn thì dễ thành ra gọi luôn "các bạn học xác sống thân mến", thế nên ai cũng thôi luôn ý định giao tiếp.
"Khương Vũ, hình như trong tòa này tôi chỉ thấy mỗi cậu đấy. Không lẽ chỉ còn hai đứa mình sống sót?"
Cô bạn đang ăn bún cay dưới lầu nói bằng giọng u sầu, nhưng tâm trạng thê thảm đó chẳng hề ảnh hưởng đến khả năng... ăn uống của cô nàng.
"Không rõ nữa... Nhưng mà sao cậu biết tên tôi là Khương Vũ?"
Khương Vũ thò đầu ra ngoài nhìn xuống. Cô gái kia để tóc ngắn mái xéo, gương mặt sắc sảo, hàng lông mày dứt khoát, toát lên vẻ lanh lợi là người lạ, chưa từng gặp bao giờ.
"Tôi là Lâm Gia, khoa điêu khắc. Cậu dễ nhận ra lắm. Thấy mái tóc xoăn tự nhiên đó là tôi biết ngay, chỉ có thể là cao thủ hội họa bên khoa sơn dầu thôi."
Lâm Gia không giống Khương Vũ. Cô ấy là "chuyên gia hóng hớt" trên diễn đàn, chuyện gì trong trường cũng không qua được mắt cô ấy. Huống hồ gì một nhân vật nổi như Khương Vũ.
Dù học sơn dầu, nhưng Khương Vũ còn vẽ được cả tranh thủy mặc lẫn truyện tranh. Trên mạng trường, hơn một nửa số người đều theo dõi bộ truyện tranh học đường siêu máu lửa của cô "Đập vỡ đầu cậu".
Nếu không phải vì cô rất ít khi lên diễn đàn, chắc hẳn đã sớm bị người ta dí dao đòi đăng chap mới rồi.
"À..."
Khương Vũ gật đầu, thầm khâm phục trí nhớ của cô ấy.
Chứ cô thì... hay quên tên người khác lắm.
Khương Vũ đã ăn hết tô bún cay, đang chuẩn bị đóng cửa sổ lại thì bên kia hàng cây ven đại lộ chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Nghe âm thanh, số người chạy không ít.
Lúc này, không chỉ cô và Lâm Gia tò mò hé cửa, mà rất nhiều sinh viên cũng đã kéo ra ban công nhìn xuống.
Chỉ thấy từ khu rừng óc chó phía sau, đầu tiên là mấy chục sinh viên chạy ra, ngay sau đó là hàng trăm dị biến giả ập tới.
"Vãi... Đám bên sân thể dục đó... dẫn cả đống quái qua rồi à?"
Lâm Gia lập tức đóng sập cửa sổ, nhưng vẫn đứng nán lại ở ban công.