Chương 29

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:07

Khương Vũ còn chưa kịp định thần thì đã thấy chân mình chạm đất. "Sao cậu gầy thế?" "Sao cậu khỏe vậy?" Hai người đồng thanh hỏi. Lâm Gia gãi đầu: "Tôi học điêu khắc mà, ngày nào cũng vung búa với đục, quen rồi." "Rốt cuộc hai người đang định đi đâu thế? Đêm hôm mà leo dây như đóng phim hành động?" Nghe Lâm Gia hỏi, Khương Vũ mới chợt nhớ ra, vội vàng bò tới cửa sổ nhìn xuống. Hạ Chu... vẫn chưa lên. Bên dưới im lìm tăm tối, cô loáng thoáng thấy một bóng người, tim như bị ai đó bóp chặt lại. Chẳng lẽ anh... bị cắn rồi? Vài giây sau, sợi dây lại rung lên, bóng người kia dần tiến lại gần. "Ủa... sao cậu còn vào lại đây?" Hạ Chu bám vào khung cửa, một tay giữ dây, một tay chống vào bệ cửa, rồi nhanh nhẹn trèo vào. "Con xác sống bên dưới bị xử lý xong rồi. Tôi nhìn qua một lượt, quảng trường hiện giờ khá an toàn." Không biết từ lúc nào, anh đã chuyển sang gọi đám kia là "xác sống", bởi chỉ khi tận mắt chứng kiến ở khoảng cách gần, người ta mới thấy hai thứ ấy giống nhau đến đáng sợ. Đúng là nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống thật. "Vậy tụi mình đi tiếp thôi..." Khương Vũ quay sang nhìn Lâm Gia: "Cậu có muốn đi cùng không?" Lâm Gia giờ cũng đã đoán ra được hai người định làm gì, nhíu mày khó hiểu: "Cậu điên rồi à? Ở lại ký túc xá còn có thể chờ cứu viện. Ra ngoài chẳng khác gì tự tìm chỗ chết." "Nhưng ký túc đã cúp điện, mất nước. Đồ ăn và nước uống trong phòng cậu còn cầm cự được bao lâu?" "Và... cậu có chắc sẽ có cứu viện không?" Hạ Chu khoanh tay, tựa lưng vào cửa kính ban công. Giọng nói bình thản, nhưng từng câu như đang kéo người ta chìm dần xuống đáy vực. Lâm Gia im lặng một lúc. "Vậy hai người định đi đâu?" "Trước mắt đến trạm giao hàng, rồi xem có thể vào siêu thị kiếm thêm vật tư không." Đó là toàn bộ kế hoạch hiện tại mà Khương Vũ nghĩ ra được. Hạ Chu không nói gì, có vẻ cũng chẳng quan tâm Lâm Gia có đi cùng hay không. "Chờ tôi một chút, tôi thu dọn đồ." Lâm Gia nghiến răng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Đồ ăn nước uống trong phòng của Lâm Gia không nhiều, nhưng cô lại có vô số sạc dự phòng và... vũ khí. Dù bây giờ không còn mạng, nhưng chẳng ai nỡ vứt điện thoại. Dù chỉ để chơi vài game offline giết thời gian hay dùng làm đèn pin, thì sạc dự phòng vẫn cực kỳ quý giá trong những lúc mất điện thế này. Sau khi chia nhau số sạc còn lại, Khương Vũ và Hạ Chu còn được phen sững người khi thấy Lâm Gia mang ra một đống dao điêu khắc dài ngắn đủ loại, sáng loáng sắc lẹm, chưa kể hàng loạt đục, rìu và búa đủ kích cỡ.