Chương 41

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:06

Bụng Bạch Phong Ngôn lúc này bỗng réo ầm ỹ, âm thanh rõ đến mức khiến anh ta ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt. "Quầy đồ ăn vặt dưới lầu vẫn còn mở, anh có thể xuống đó tìm chút gì lót dạ." Hạ Chu nói một cách dửng dưng. Đã cứu người thì cũng không cần quá khắt khe. Dù gì anh ta cũng không mang lại thông tin gì hữu ích, nhưng bây giờ đuổi đi thì quá vô tình. Đồ ăn dự trữ họ đã gom được kha khá, chia sẻ một chút cũng chẳng thiệt thòi gì. "Cảm ơn." Bạch Phong Ngôn hơi ngỡ ngàng nhìn anh. Anh ta không nghĩ mình, một kẻ ngoại lai vừa xuất hiện, lại được tiếp nhận dễ dàng như vậy. Vì từ trước tới giờ, anh chưa từng dám kỳ vọng nhiều vào lòng tốt của con người. "Dưới lầu còn một người nữa. Ăn xong rồi, chúng ta sẽ nói chuyện thêm." Ánh mắt điềm tĩnh của Hạ Chu rời khỏi người đối diện, giọng anh vẫn nhạt như nước. "À... được thôi." Giờ phút này, Bạch Phong Ngôn yếu ớt, đáng thương, chẳng còn gì ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của đàn em. Lâm Gia không ngờ hai người kia chỉ lên lầu một lúc mà lại dẫn theo một vị khách không mời. Chờ đến khi học trưởng Bạch ăn xong, cả bốn người ngồi tụ lại phía sau quầy chuyển phát ở tầng trệt, tạm coi như chỗ nghỉ chân. "Chậc... giá mà có bộ bài mạt chược thì vui biết mấy." Lâm Gia lẩm bẩm, trong lòng có chút ngứa tay. Cái không khí này mà ngồi đánh vài ván thì hợp cảnh lắm. "Học trưởng Bạch kể chút về tình hình khu giảng dạy đi." Hạ Chu lên tiếng. "Khu văn phòng hành chính thì ít xác sống, bên trong cũng gần như trống rỗng..." "Vậy tại sao không chạy về phía nhà ăn, lại lao về hướng này?" Lâm Gia hỏi ngay. "Tôi cũng định chạy tới nhà ăn mà. Nhưng vừa đến cổng nhà ăn số một đã thấy bên trong đen kịt, toàn là xác sống. Tôi sợ quá liền quay đầu chạy theo hướng ngược lại." Thực ra lúc đó Bạch Phong Ngôn cũng hoảng loạn, chẳng phân nổi phương hướng, cứ chạy bừa. May mà trông thấy Hạ Chu và Khương Vũ, nếu không chắc anh ta đã giống như Khoa Phụ đuổi mặt trời, chạy đến kiệt sức mà chết giữa đường. Khuôn viên cơ sở mới của Đại học Hoa Trung nằm ở vùng ngoại ô, diện tích lên tới hai vạn mẫu, muốn chạy mà qua được một vòng thì đúng là ngựa cũng kiệt hơi. "Nghe vậy thì khu giảng dạy vẫn có thể tiếp cận, chỉ cần tránh xa nhà ăn." Lâm Gia gật gù, ánh mắt chuyển sang Hạ Chu. Hạ Chu cụp mắt, trầm ngâm suy nghĩ: "Tạm thời chưa cần, cứ theo dõi tình hình trong trường rồi tính tiếp." Khương Vũ: "..." Sao lại là "tiếp cận"? Nghe cứ như có kế hoạch gì đó. Cô cảm thấy hai người này vừa có sự trao đổi bằng ánh mắt mà cô không hiểu nổi. Hạ Chu lúc này mới nhìn về phía Khương Vũ. Cô rõ ràng đang hoang mang, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên nét mặt. Anh giải thích: "Khuôn viên trường chưa chắc đã là nơi an toàn nhất. Nếu không có lực lượng cứu hộ tới, chúng ta nên chuẩn bị sẵn tinh thần rời khỏi đây." "Tôi đồng ý. Giờ hệ thống liên lạc đều bị cắt, chúng ta chẳng biết bên ngoài thế nào. Lỡ như đã có khu an toàn được lập mà ta vẫn ở đây thì chẳng phải quá chậm trễ sao?" Bạch Phong Ngôn là người đầu tiên tán thành. Trước đó Hạ Chu cũng từng nói chuyện này với Khương Vũ. Nếu không ai tới cứu, thì rời khỏi trường là lựa chọn khả thi nhất. Giờ thì Khương Vũ đã hiểu hơn. Cô chỉ cần cố gắng không kéo chân đồng đội là được. Nếu thật sự không thoát nổi, vậy thì tìm một nơi an toàn để trốn, sống được ngày nào hay ngày đó.