Chương 12

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:08

Những món như mì ly và mì chua cay vốn là thứ ba mẹ không cho cô ăn thường xuyên. Trước đây cô chỉ mua về để dành, ăn rất tiết kiệm, nào ngờ giờ lại thành lương thực cứu mạng. Cô cũng muốn qua kiểm tra phần đồ của Giang Yến Yến, nhưng tủ bên kia đang khóa chặt, tạm thời không mở được. Với chỗ dự trữ hiện tại, nếu tiết kiệm, ít nhất cũng có thể cầm cự được hai tuần. Dọn xong đồ ăn, Khương Vũ bắt đầu tìm vũ khí. Cuối cùng chỉ kiếm được: một cây cây lau nhà, một cái chổi, một con dao gọt trái cây và một dao rọc giấy. Cái dài thì không bén, cái ngắn lại chẳng an toàn. Cái nào trông cũng không hợp với một "tay mơ" như cô. Nhưng dù vậy, cô vẫn đặt cây lau nhà và cây chổi ngay cạnh cửa ra vào, còn hai con dao thì để bên cạnh mình. Biết đâu đến lúc nguy cấp lại kích hoạt được tiềm năng ẩn giấu. Sau khi lo xong chuyện vũ khí và thực phẩm, Khương Vũ bắt đầu buộc từng tấm ga giường, vỏ chăn lại với nhau thành một sợi dây dài, chắc chắn. Một đầu được thắt chặt vào khung giường gỗ trong phòng, đầu còn lại được cuộn gọn và để ở ban công. Nếu có tình huống khẩn cấp, cô chỉ việc ném xuống và thoát thân. Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, những sinh viên đang trò chuyện ngoài cửa sổ cũng lần lượt rút lui. Khuôn viên chìm vào tĩnh lặng, màn đêm lại bao trùm lên khu trường vốn từng sôi động. Với những sinh viên sống sót trong đêm nay, đây chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ. Khương Vũ mệt rã rời, nhưng dù nằm trên giường đã lâu vẫn chẳng tài nào ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại là cảnh tượng máu me rùng rợn nơi hành lang lại hiện lên rõ mồn một. "Bùm!" Một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng bị ai đó đập mạnh. Khương Vũ giật nảy người, lập tức co rút cả người lại, trốn kỹ trong chăn, trùm kín đầu. Cô biết rõ, thứ đang đập cửa không phải người. Chúng thậm chí chẳng biết gọi tên ai. Một lũ mất dạy không biết gõ cửa, không biết lịch sự. Không rõ tiếng đập cửa đó kéo dài bao lâu, Khương Vũ cứ thế cuộn tròn trong chăn, nửa mê nửa tỉnh mà thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng, nhưng mây xám giăng kín, báo hiệu một ngày u ám. Thời tiết âm u vốn đã khiến người ta thấy nặng nề, nay khi Khương Vũ ra ban công nhìn thấy mấy kẻ biến dị vẫn còn lảng vảng dưới quảng trường, tâm trạng cô rơi thẳng xuống đáy. "Chào buổi sáng nha." Cô bạn tầng dưới đã mở cửa sổ đón gió, còn đưa đầu ra ngoài, tay bưng một tô bún ốc, mùi thơm theo gió bay lên, lan khắp cả sân trường.