Chương 40

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:06

Hạ Chu kéo cửa sổ ra, rồi lấy sợi dây phơi đồ tối qua vừa tháo ra từ hộp giao hàng, một đầu buộc chắc vào chân bàn bi-a sát khung cửa. Sợi dây không đủ dài để chạm đất, nhưng Bạch Phong Ngôn cao, không cần nhón chân vẫn có thể túm lấy. Nhờ bám vào mép tường ngoài, cuối cùng cũng kịp leo lên trước khi lũ xác sống đuổi kịp. Vừa đến gần cửa sổ, Hạ Chu lập tức kéo anh ta vào trong. Sau đó thu dây lại, đóng kín cửa. Bên dưới, đám xác sống vẫn loanh quanh, nhưng vì mất dấu mục tiêu nên dần rối loạn phương hướng. Bạch Phong Ngôn vừa bước vào liền đảo mắt nhìn quanh. Thấy trong phòng bi-a chỉ có hai sinh viên còn khá trẻ, anh ta mới yên tâm phần nào. Tuy một trong hai trông lạnh lùng và cao lớn, nhưng nếu thật sự phải động tay động chân thì chắc cũng không đến mức bị đè đầu cưỡi cổ... chắc là vậy. "Vừa nãy anh nói biết chuyện đột biến là thế nào à?" Hạ Chu khoanh tay, ánh mắt đề phòng nhìn người vừa được cứu. "À... tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi. Không thì mấy người đâu chịu cứu tôi." Bạch Phong Ngôn vừa đẩy gọng kính kim loại trên sống mũi, vừa lúng túng đáp. Khương Vũ: "..." Chiêu trò kiểu này hơi nhiều đấy. "Nhưng tôi cũng không nói dối. Tôi đúng là nghiên cứu sinh y khoa, học chuyên ngành y lâm sàng. Qua mấy ngày quan sát, tôi nghi đây là một đợt lây nhiễm virus trên quy mô lớn." Bị hai ánh mắt u ám đồng loạt nhìn tới, Bạch Phong Ngôn đành tiếp tục. "Cái này thì khỏi cần anh nói, tụi tôi cũng đoán ra rồi." Thái độ của Hạ Chu chẳng khá hơn chút nào. Bạch Phong Ngôn nói tiếp: "Nhưng virus rời khỏi cơ thể sống sẽ không tồn tại được lâu. Mấy con virus bám trên xác chết sớm muộn cũng sẽ chết theo, đến lúc đó đám đột biến cũng có thể biến mất." Hạ Chu vẫn khoanh tay, cười lạnh: "Hiện tại chúng ta còn chưa hiểu rõ virus gây ra xác sống, ai biết được nó sống được bao lâu? Hơn nữa, ai nói chắc rằng bọn đột biến là xác chết? Bây giờ chúng ta cũng chưa có bằng chứng nào chứng minh bọn chúng đã chết cả." Khương Vũ nghe đến đây thì sững người Ý đó là sao!? "Trước giờ mọi người đều nghĩ người nhiễm virus sẽ chết, sau đó biến thành xác sống. Mà đã thành xác sống rồi thì sẽ không còn quan tâm tới đồng loại nữa, chỉ săn tìm con người để ăn. Nhưng thử nghĩ xem, nếu sau khi bị virus xâm chiếm, cơ thể con người vẫn còn sót lại chút ý thức thì sao? Hoặc là ở trạng thái cộng sinh với virus, chỉ là phần kiểm soát bị virus chiếm lĩnh." Vậy thì đó đúng là những kẻ "sống dở chết dở". Sống dở chết dở, không lối thoát, không con đường lui. "Cậu nói cũng có lý. Là do tôi nghĩ đơn giản quá. Dù sao trong tình huống này cũng không có điều kiện làm thí nghiệm. Nếu có thể cắt lát mô mà soi xét thì chắc sẽ có được nhiều dữ liệu cụ thể hơn." Bạch Phong Ngôn cúi đầu, như đang thật sự suy ngẫm. Khương Vũ không thể chịu nổi nữa, cắt ngang cuộc thảo luận như mây bay gió cuốn: "Khoan nói chuyện viễn vông, anh từ đâu chạy ra vậy? Chỉ có một mình anh sống sót sao?" "Tôi chạy từ toà hành chính của trường ra. Học kỳ này tôi đăng ký chương trình trao đổi sinh viên nước ngoài, đang lên văn phòng làm thủ tục. Vừa mới lấy được hồ sơ đã đóng dấu xong thì có người trong toà nhà phát điên. Tôi tranh thủ chui vào một phòng làm việc bỏ trống để trốn. Nếu trong đó không chỉ có máy nước và ít trà khô, chắc tôi cũng chưa liều mạng chạy ra đâu."