Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:06
Khương Vũ không kịp suy nghĩ nhiều, liền ném thẳng điện thoại xuống.
"Bốp!"
Chiếc điện thoại đập trúng đầu con xác sống đang rình rập Lâm Gia, khiến nó chao đảo. Cú đánh bất ngờ khiến nó lảo đảo đứng yên một lúc.
Ngay lập tức, Hạ Chu từ phía sau tiến đến, dứt khoát cho nó một nhát chí mạng.
Xác vừa đổ xuống, anh tiện tay nhặt lại điện thoại, ngẩng đầu gọi: "Xuống đi."
Khương Vũ vẫn đang ôm chặt lấy thân cây. Lúc leo lên thì dễ, giờ lại thấy xuống là cả một thử thách.
Hạ Chu không thúc giục, chỉ ngẩng nhìn cô nhắc nhở: "Bám thân cây mà trượt xuống, hoặc cứ nhảy thẳng xuống, tôi đỡ."
"... Tôi tự làm được."
Khương Vũ lo nếu mình rơi trúng sẽ đè gãy Hạ Chu mất.
Cô ôm lấy thân cây, từ từ tụt xuống, nhưng không rõ là do sai tư thế hay sai điểm tì, lòng bàn tay rát lên đau buốt.
Hạ Chu liếc nhìn một cái rồi bảo: "Lẽ ra phải dùng lực chân là chính, đừng trượt bằng tay. Tay không bị trầy chứ?"
Khương Vũ xoa xoa lòng bàn tay: "Hình như không."
"Nhanh lên, hai người kia!"
Lâm Gia từ bên kia gọi với, rồi lao thẳng về phía trạm giao hàng.
Nhưng thay vì vào cửa chính, cô ấy đảo mắt quan sát một vòng rồi chui... vào cửa hàng bánh kẹo bên cạnh.
Hạ Chu cũng dắt Khương Vũ đi về phía trạm giao hàng, tiện tay kéo tấm cửa cuốn sắt xuống, khóa chặt lại.
"Khoá cửa rồi thì Lâm Gia sao vào được?" Khương Vũ sốt ruột hỏi.
"Trên tầng hai là phòng bi-a, bên trong có cầu thang nối ra các cửa hàng khác." Hạ Chu tỏ ra rất thạo địa hình nơi này.
Anh không vội lục tìm đồ, mà cầm đèn pin đi thẳng lên tầng hai, kiểm tra kỹ càng xem còn sót lại xác sống nào không.
Khương Vũ bám sát phía sau, tay vẫn cầm điện thoại cẩn trọng từng bước. Đây là lần đầu tiên cô lên tầng hai của khu này, và vừa nhìn đã thấy đúng như lời Hạ Chu nói: các cửa hàng tầng dưới đều thông qua tầng hai.
Lâm Gia cũng đã khóa chặt hết cửa phụ lại, biến trạm giao hàng thành một không gian hoàn toàn kín đáo, an toàn tạm thời trong cơn ác mộng mang tên tận thế.
"Ổn rồi, chỗ này đủ cho tụi mình cắm trại vài tháng ấy chứ! Trong tiệm tạp hóa có đồ ăn lẫn nước uống luôn!"
Lâm Gia ôm một đống đồ ăn vặt, dứt khoát bỏ lại phần mì ốc cay trong cặp vì không có nước nóng, rồi thay bằng đống "lương khô" mới tìm được.
Khương Vũ thì lom khom lục lọi, cũng tay xách nách mang nhét đầy túi những món ăn có thể chống đói. Vì ánh sáng trong này mờ mịt, cô chẳng thèm chọn lựa gì, chỉ cần hạn sử dụng dài là lấy hết.
Còn Hạ Chu thì không quá sốt ruột đi gom đồ ăn. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh và xác nhận khu này an toàn, anh thản nhiên bắt đầu tháo mở mấy kiện hàng trong trạm giao nhận. Ai ngờ thật sự có người đặt quần áo thu đông mới tinh, lại còn vừa khít với anh.
Khi Khương Vũ trở lại với túi đồ ăn lỉnh kỉnh, trông thấy Hạ Chu trong bộ đồ mới, ánh mắt đầy ngạc nhiên: quần áo nhặt đại mà hợp người ghê thật.
Hạ Chu chỉ cười, lắc nhẹ chiếc hộp giấy trên tay: "Vốn dĩ là đơn hàng của tôi mà."
"À à... ờ..."
Khương Vũ cũng ngồi xuống, tiện tay kéo một hộp hàng bên cạnh rồi bắt đầu khui ra.
Cảm giác này giống như đang mở hộp quà bí ẩn, thú vị đến bất ngờ.
Sữa rửa mặt, bàn chải đánh răng, ốp điện thoại, cà phê hòa tan, mũ chống nắng, kem chống nắng...
Toàn những thứ chẳng mấy tác dụng.
Còn Hạ Chu, ngoài bộ đồ vừa mặc, anh còn "đào" được đèn pin, bánh quy nén, bánh mì nguyên cám, một vali kéo, dây phơi đồ, thậm chí là... một chiếc xe đạp gấp.