Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:07
"Chỗ cồn này là tụi tôi mua hồi lần trước mất điện, mới dùng có một lần. Bình thường bọn tôi toàn dùng nồi điện nhỏ thôi, vì dì quản lý ký túc bảo dùng điện còn an toàn hơn đốt lửa."
"Bật lửa thì là của lần sinh nhật dùng để đốt nến, còn nến thơm thì là quà tặng kèm khi mua sữa tắm với dầu gội. Tôi gom lại để hết vào một chỗ."
Hạ Chu: "..."
Dì quản lý ký túc bên này ưu ái mấy cô thật đấy.
Bên ký túc nam, nồi điện đúng nghĩa là hàng dùng một lần, mỗi lần kiểm tra là bị tịch thu không thương tiếc. Rõ ràng phòng nào cũng lắp sẵn điều hòa với tủ lạnh, vậy mà vẫn luôn nhấn mạnh "an toàn điện".
Nghe nói là do bên khu cũ từng có nam sinh đun nước quên tắt, suýt nữa gây cháy cả phòng. Từ đó mới bị siết chặt như thế.
"Còn nến thì để dành thắp buổi tối, giờ cứ đốt cồn nấu mì trước đã."
Hạ Chu bắt tay nấu mì, dùng nước lọc trong bình của máy lọc nước ký túc.
Mặc dù vòi nước vẫn còn chảy, nhưng chẳng ai dám chắc trong đó có bị nhiễm virus hay không.
Cẩn thận vẫn hơn, ăn uống thì nên dùng nước tinh khiết.
Trên ban công đã chất đầy chậu, thau chứa nước.
Khương Vũ cẩn thận bước qua, mở cửa sổ. Không khí ẩm lạnh lập tức tràn vào khiến cô rùng mình.
Cô vội đi tìm một chiếc áo nỉ dài tay và quần dài, vào nhà vệ sinh thay đồ.
Lúc trở ra ban công, thấy nhiều bạn học ở các phòng khác cũng đang ló đầu ra cửa sổ chuyện trò.
Phần lớn đều đang oán trách chuyện cúp điện.
Lâm Gia thì nằm rạp ra bậu cửa, mặt đầy phiền muộn: "Mất điện rồi thì không đun nước được, chỗ bún ốc tôi tích trữ chắc phải ăn sống quá... thà chết đi cho rồi..."
"Cậu nên tranh thủ trữ nước đi. Có khi nước cũng sắp bị cắt đó."
Khương Vũ lên tiếng nhắc nhở.
"Vãi...".
Lâm Gia lập tức rụt đầu vào phòng, chạy đi hứng nước.
Trước kia cô ấy đúng kiểu sinh viên mẫu mực, nhưng từ khi mọi chuyện ập đến hai hôm trước, giờ mở miệng ra là y như muốn chửi cả thế giới.
Khương Vũ cũng đóng cửa sổ lại, quay vào ăn mì cùng Hạ Chu.
Hạ Chu là vận động viên điền kinh, mặc nguyên bộ đồ thể thao. Tuy mặc quần dài, giày chạy, nhưng phía trên chỉ có mỗi chiếc áo thun ngắn tay.
"Cậu mặc như vậy chịu lạnh nổi không? Nhiệt độ đang xuống đó."
Trong cả khu ký túc xá nữ, chắc không ai có đồ vừa với thân hình của Hạ Chu.
"Không sao, tôi chịu được."
Hạ Chu cúi đầu, chuyên chú bỏ xúc xích vào nồi mì.