Chương 18

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:08

Câu hỏi quen quen ấy khiến tim Lâm Gia khẽ run lên: "Biết... qua ảnh thôi." Cô ấy chưa kịp xấu hổ thì tâm trí đã chuyển sang chuyện khác. "Mì ly mấy cậu ăn vị gì thế? Tôi có bún ốc, đổi với mấy cậu nhé!" Tâm hồn của một đứa mê ăn uống đúng là bất khuất chỉ trong tích tắc, Lâm Gia đã phục hồi toàn lực, bắt đầu lo chuyện ăn uống như chưa hề có biến cố gì. Hạ Chu im lặng. Khương Vũ cũng không lên tiếng. "Cậu có muốn ăn bún ốc không?" Khương Vũ nghiêng đầu hỏi nhỏ, cô chưa từng thử, chỉ nghe nói nó rất nặng mùi. "Không." Hạ Chu dứt khoát từ chối. "Chúng tôi đều không thích bún ốc." Khương Vũ cúi đầu đáp lại. "Đúng là không biết thưởng thức..." Lâm Gia bĩu môi, tỏ vẻ thất vọng, sau đó dứt khoát đóng sầm cửa sổ lại. Khương Vũ: "..." Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Khương Vũ lấy dâu tây trong tủ lạnh ra rửa sạch, đặt lên bàn. Sau đó, cô còn bẻ đôi hai quả chuối, đưa cho Hạ Chu một nửa. Thấy vẻ mặt khó diễn tả của Hạ Chu, cô vội giải thích: "Không ăn sớm thì sẽ hỏng mất, dù có để trong tủ lạnh cũng vậy thôi." "Ăn đi, cậu ăn đi." Hạ Chu không chắc liệu cô có đối xử tốt với ai cũng như vậy không, nhưng trong mắt anh, Khương Vũ rõ ràng là người hơi ngây thơ quá mức. Một người chẳng có chút cảnh giác nào như cô, ở trong thời buổi rối ren này, kiểu gì cũng bị người khác lột đến tận xương. "Nhưng mẹ tôi nói... như vậy là không tốt. Phải biết chia sẻ nữa." Khương Vũ vẫn cảm thấy nếu chỉ mình cô ăn, để người khác nhìn thì tàn nhẫn lắm. Hạ Chu nhận lấy nửa quả chuối: "Vậy tôi ăn cái này. Tôi không thích dâu tây." "Vậy thì tốt rồi." Khương Vũ bưng tô dâu đi, bước chân nhẹ tênh. Thì ra cũng có người không thích ăn dâu tây thật đấy. Cô chẳng mảy may nghi ngờ gì, cũng không cố phân tích lời của Hạ Chu có thật lòng không. Ăn "trái cây trước giờ ngủ" xong, cô rửa qua mặt, dội nước cho sạch chân rồi lên giường nằm nghỉ. Cô vẫn chưa cởi đồ ngủ, thậm chí nếu không phải thấy hơi khó chịu, có lẽ đến cả giày cũng chẳng buồn tháo. Lỡ đâu dị biến lại xảy ra, có thể chạy ngay không chần chừ. Hiện giờ vẫn đắp chăn hè, ban ngày và cả buổi tối đều phải bật điều hòa. Nhưng có lẽ vì trời âm u, hôm nay không bật điều hòa cũng không thấy nóng. Chỉ là, đến nửa đêm, Khương Vũ đột nhiên bị lạnh đến mức tỉnh giấc. Dù có quấn hết chăn mỏng lên người, cô vẫn không ấm hơn chút nào.