Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:06
Khương Vũ nhíu mày. Tình huống trước mắt không giống như kế hoạch ban đầu.
"Trong trạm có ba con, tôi cố tình dụ chúng ra. Còn hai con kia từ bên cạnh chạy tới, chắc là chủ cửa hàng bánh kẹo với hiệu sách."
"Chắc chưa kịp đóng cửa, đã bị cắn rồi."
Hạ Chu dõi mắt nhìn đám xác sống lượn lờ dưới gốc cây. Bọn chúng không biết trèo, chỉ có thể quanh quẩn đi vòng tròn như những cái bóng lờ đờ.
"Vậy là... trạm giao hàng giờ an toàn rồi!" Lâm Gia reo lên vui mừng, nhưng ngay sau đó lại thu nét cười, trầm giọng lại: "Nhưng làm sao bọn mình vào được, đám xác sống này vẫn chắn ngay phía trước."
"Không cần phải vòng đâu..."
Câu nói của Hạ Chu khiến hai cô gái đang ngồi trên cây đều ngẩn người.
Vài phút sau, Lâm Gia đã di chuyển sang một thân cây khác, còn Khương Vũ thì... cầm điện thoại bật nhạc, đèn pin bật sáng lắc lư theo điệu, trông chẳng khác nào một mục tiêu sống di động.
Tất cả lũ xác sống lập tức đổ dồn về phía cô, tụ tập dưới gốc cây, ngẩng cổ nhìn chăm chăm lên trên.
"Grừ... khặc..."
"Khừ... hộc hộc..."
Chúng cố gắng phát ra âm thanh nhưng chỉ toàn tiếng gầm gừ méo mó, như thể giận dữ đến cực điểm nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Lâm Gia và Hạ Chu đều cầm sẵn vũ khí, chọn đúng thời điểm thích hợp lặng lẽ leo xuống cây. Cả hai nhanh chóng áp sát, nhắm chuẩn đầu hai con rồi ra tay, một đòn kết liễu.
Đến khi ba con còn lại kịp nhận ra có chuyện, hai người đã nhanh chóng trở lại trên cây.
Tim Lâm Gia đập thình thịch, khác xa với tưởng tượng lúc ban đầu. Khi mũi nhọn ba cạnh cắm phập vào đầu con xác sống, tay cô run lên không kiểm soát nổi.
Bọn xác sống vẫn tiếp tục đi vòng vòng quanh gốc cây, hết ngửi bên này lại sục sạo bên kia, nhưng cuối cùng vẫn quay về... nhìn chằm chằm vào Khương Vũ trên cây, nước dãi ròng ròng.
Cái chết của đồng loại dường như chẳng khiến chúng mảy may bận tâm.
Lâm Gia và Hạ Chu liếc mắt nhìn nhau. Lần nữa, cả hai trượt xuống, bước chân nhẹ nhàng nhưng rất nhanh.
Lần này, mũi thương của Lâm Gia lại một lần nữa cắm gọn vào đầu con xác sống, chỉ phát ra tiếng "phụt" nhỏ, rồi nó đổ sụp xuống nền.
Cô đang rút vũ khí ra thì bất ngờ một con còn lại quay đầu lại. Hốc mắt trống rỗng không có tròng trắng nhưng ánh nhìn thì lạnh buốt như gắn chặt vào người cô.
Lâm Gia cứng đờ, cả người lạnh toát, tay chân như đông cứng lại.
Từ trên cây, Khương Vũ lập tức nhận ra tình hình không ổn. Hạ Chu vừa mới xử lý xong con cuối cùng, đang rút dao quay lại.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.