Chương 19

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:08

Cô ngồi bật dậy, lôi trong tủ đầu giường ra cái chăn dày. "Hạ Chu... cậu ngủ chưa?" Giọng cô nhỏ như thì thầm, sợ đánh thức ai đó, từng chữ đều lẫn trong hơi thở lạnh. "Chưa, hình như nhiệt độ giảm rồi." Hạ Chu cũng cảm nhận được sự thay đổi. Tuy trong lòng vẫn mong đó là do tiết trời chuyển mùa bình thường, nhưng anh lại chẳng dám chắc. Bởi vì, trực giác mách bảo anh sự thay đổi này rất có thể liên quan đến dị biến trong trường. Như một dấu hiệu nào đó đang đến gần. "Tủ đầu giường có chăn mùa đông đấy. Tôi thấy đắp vào là vừa đẹp." "Không thích đắp thì... hay là bật điều hòa đi?" Khương Vũ cầm điều khiển, thử bật điều hòa. Nhưng chẳng có phản ứng gì. "Hình như mất điện rồi. Chúng ta chưa nạp tiền điện... ?" Cô lập tức đơ người. Vậy là ngay cả đèn hay máy lọc nước cũng không dùng được? Phải mò mẫm trong bóng tối uống nước lạnh sao? "Trường mới học chưa đến ba tuần, kể cả chưa đóng tiền cũng không cắt điện nhanh vậy. Rất có thể là nguồn điện gặp sự cố." Vừa dứt lời, Hạ Chu lập tức nhảy xuống giường, lấy các chai lọ trong phòng mang vào nhà vệ sinh để hứng nước dự trữ. Điện đã cúp, mà nếu nhà máy nước cũng không còn điện thì nước máy cũng sớm muộn gì sẽ ngừng chảy. Khương Vũ cũng nghĩ đến điều đó, lập tức xuống giường giúp một tay. Cô bật đèn pin dự phòng, lục tung phòng ký túc, gom hết cốc, chai, bình nước, cả mấy cái xô nhựa đưa cho Hạ Chu. Lúc bận rộn thì còn đỡ, nhưng khi ngồi nghỉ, cô lại cảm thấy lạnh đến tận trong lòng. Không có nước... vậy phải xả toilet kiểu gì đây? Gần như thức trắng cả đêm, hai người rốt cuộc cũng trữ đủ nước tạm thời. Khương Vũ ngồi phịch xuống ghế, mặt thẫn thờ, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi. "Chờ đến khi nước cũng ngừng, chúng ta sẽ rời ký túc." Cả khuôn viên chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn pin leo lét từ ký túc xá là còn sáng. Hạ Chu không nhìn rõ nét mặt Khương Vũ, nhưng vẫn cảm thấy cô bé này thật đáng thương. "Nếu điện và nước đều mất, có nghĩa là thành phố bên ngoài cũng gặp tình trạng tương tự. Trong trường lại đầy rẫy xác sống, chúng ta còn có thể chạy đi đâu được nữa?" Khương Vũ cố kìm nén cảm giác bi quan, nhưng tình hình này... ai có thể lạc quan nổi chứ? "Thành phố và trường học khác nhau. Khu dân cư ít người hơn nhiều. Lúc virus bùng phát, có không ít người kịp khóa cửa trốn trong nhà, không tiếp xúc với ai nên vẫn an toàn. Trong nhà thường có sẵn gạo, mì, dầu mắm. Nếu may mắn, sống được vài tháng cũng không khó."