Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa
Nhất Trản Hồng Lô18-11-2025 22:41:08
Tất nhiên... trường cũng cho rằng các bạn nam nên tự bảo vệ mình.
Biết đâu bên ký túc xá nữ cũng có người cuồng rình trộm thì sao.
Nói chung, cách bố trí như vậy cũng coi như hợp lý.
Trời tối hẳn, đèn pha ngoài quảng trường tự động bật sáng, chiếu rọi khung cảnh phía dưới rõ mồn một.
Trên nền đất nằm rải rác vài xác chim, nhưng nhiều hơn là những "bạn học ăn thịt người" đang lảng vảng bên ngoài.
Điều khiến người ta lạnh sống lưng hơn là, đám "bạn học ăn thịt người" kia không chỉ lảng vảng trên quảng trường, mà còn rải rác khắp nơi từ bồn hoa, đài phun nước cho đến chiếc cầu nhỏ bắc qua dòng suối nhân tạo.
Tình hình này... không phải chỉ là thảm họa ở khu ký túc xá nữ, mà có lẽ cả ngôi trường này đã hoàn toàn sụp đổ.
Khương Vũ cố gắng suy nghĩ, cảnh tượng này trông chẳng khác nào trong game Resident Evil.
Nhưng rốt cuộc, điều gì đã khiến những người bạn đáng yêu kia biến thành như vậy?
Cô còn đang ngây ra trước lớp kính ban công thì bỗng nhiên, ở tầng dưới có một cái đầu thò ra ngoài cửa sổ, có vẻ vừa thấy cô nên vội vàng hét lên đầy kích động: "Ê bạn ơi! Bạn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?!"
"Tôi chỉ ngủ một giấc trong ký túc xá thôi mà, sao tỉnh dậy lại bị lũ xác sống dí cắn thế này?!"
Cô bạn kia vừa hét lên, đám xác sống đang lang thang bên dưới lập tức chuyển hướng, lũ lượt kéo đến phía cửa sổ.
"Nhỏ tiếng thôi! Bọn nó vẫn còn nghe được âm thanh đấy!"
Khương Vũ lập tức thò đầu ra, vừa nhìn tình hình vừa nhắc nhỏ.
Cô bạn kia cúi xuống nhìn thử, quả nhiên thấy một đám quái vật mặt mũi vặn vẹo, hàm răng lởm chởm, đang nhào tới phía dưới cửa sổ như bị kích thích.
Cô ấy hoảng hốt rụt đầu lại,"rầm" một tiếng đóng chặt cửa.
Khương Vũ cũng vội đóng ngay cửa ban công.
Khoảng hai mươi phút sau, đám xác sống mới tản đi dần.
Khương Vũ và cô bạn tầng dưới lại cẩn thận hé cửa sổ, lần này cả hai đều hạ giọng đến mức thấp nhất, không dám để phát ra tiếng gì lạ.
"Tình hình trên lầu thế nào? Ở tầng tôi có mấy con quái vật ăn thịt người, cũng không nhiều lắm, chắc do phần lớn sinh viên đang ở ngoài sân tập."
"Chỗ tôi cũng vậy. Vừa rồi còn nghe tiếng hét, giờ thì im bặt rồi..."
Nỗi sợ như ngấm sâu vào tận xương tuỷ, khiến cả người Khương Vũ run rẩy, chân tay không còn sức lực.
Chẳng lẽ đây là thứ virus cúm mà mẹ cô từng nhắc đến? Nhưng tốc độ lây lan thế này thì quá kinh khủng rồi. Mà triệu chứng lại chẳng giống cảm cúm gì, giống y như trong mấy bộ phim xác sống kinh dị.