Chương 47

Thiên Tai Dồn Dập, Mạt Thế Chưa Bao Giờ Là Chuyện Đùa

Nhất Trản Hồng Lô 18-11-2025 22:41:06

"Huống chi tình hình bên ngoài thế nào, thầy cũng rõ. Cùng lắm thì cá chết lưới rách. Tính em thế nào, chắc thầy cũng biết rồi." Nói đoạn, anh lười nhác nâng mí mắt lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương. Mặt mày Phùng Kiến Thắng tái mét vì đúng thật. Ông ta từng là một trong số những người đứng xem Hạ Chu đánh nhau năm đó. Hơn nữa, gia thế của Hạ Chu cũng không phải dạng vừa. Chuyện lúc ấy ầm ĩ đến vậy, trường vẫn không khai trừ, ngược lại còn cho chuyển khoa êm xuôi. Nghĩ đến đây, Phùng Kiến Thắng tạm thời thay đổi thái độ. "Hạ Chu, thầy rất đồng tình với đề nghị vừa rồi của em. Nhưng bên trên này rõ ràng rộng rãi hơn, có thể nhường chỗ cho các bạn nữ bên dưới lên nghỉ ngơi được không?" "Còn đồ ăn, nếu mọi người cần thì có thể xuống dưới lấy." Dù lời lẽ nghe có vẻ tử tế, nhưng cách nói của Phùng Kiến Thắng lại không giấu nổi ý coi mình như người cầm trịch trong việc phân phối tài nguyên. Người nghe mà thấy khó chịu nhất chính là Lâm Gia, người đã chiếm giữ vị trí này trước tiên. Tuy nhiên, nếu số lượng nữ sinh quá ít, chen chúc dưới tầng quả thật bất tiện. "Các bạn nữ có thể lên đây, nhưng phải tự tìm chỗ ngồi, đừng vượt qua ranh giới." Lâm Gia vẫn giữ nguyên nguyên tắc "con gái giúp con gái", giọng nói thì bình tĩnh nhưng tay lại lật hẳn lưỡi dao ba cạnh sáng loáng, như thể đang cảnh báo ai dám cãi lời, có khi ăn dao đến chảy máu. "Đương nhiên rồi." Phùng Kiến Thắng vội đáp. Khi rời đi, tên tóc vàng từng gây sự vẫn chưa cam lòng. Hắn nghĩ chắc chắn đám Hạ Chu đã lục tung đống bưu kiện ở trạm giao hàng mới có được chăn màn như vậy. Lại thêm kiểu quan hệ đối đầu mập mờ vốn có từ trước, hắn xưa nay chẳng ưa nổi nhóm người kia. Thế nhưng kêu hắn trực tiếp ra tay đánh nhau thì lại có chút e dè, cuối cùng chỉ đành hậm hực bỏ đi. Đám người kia vừa rời khỏi, Lục Trạch Xuyên đã nhịn không được mà lầm bầm: "Đúng là không biết xấu hổ." "Không sao, dù gì chúng ta cũng chuẩn bị rút khỏi đây rồi." Hạ Chu hờ hững thu ánh mắt về. "Gì cơ?" "Ra ngoài á? Bên ngoài bây giờ nguy hiểm lắm đó!" Lục Trạch Xuyên lập tức phản ứng, giọng đầy hoảng hốt. Chỉ cần nhớ tới cảnh đàn xác sống đen kịt trong nhà thi đấu là anh ấy đã muốn nôn mửa. Hàng ngàn xác sống bốc mùi thối rữa quây lại một chỗ, nhìn chẳng khác nào vũ khí sinh học khổng lồ. Huống hồ đám quái vật đó mà thấy người sống thì y như chó đói gặp thịt, gào rú đuổi theo đến cùng trời cuối đất. Nơi này tuy lộn xộn, điều kiện không tốt, nhưng ít ra còn là chỗ để bám trụ. Hạ Chu đành phải nhắc lại một lần nữa lý do mà cả nhóm đã phân tích trước đó. Nghe xong, Lục Trạch Xuyên và Lâm Dã dần trấn tĩnh lại. Rõ ràng việc rời đi là phương án tốt hơn. Chưa kịp hỏi tiếp sẽ đi đâu, thì ba nữ sinh ở tầng dưới đã men theo cầu thang bước lên. "Chào mọi người, tôi là Lý Mộng Kỳ, mong được giúp đỡ." Cô gái đi đầu vừa cất lời chào hỏi, vừa mỉm cười tự nhiên. Mái tóc đen dài suôn mượt, nhan sắc nổi bật, khí chất cũng rất thu hút. Phía sau cô ta là hai bạn nữ khác, tuy cũng khá xinh xắn nhưng đứng cạnh Lý Mộng Kỳ thì bị lu mờ khá rõ. Cảm nhận được ánh mắt của đám Hạ Chu, hai người kia chỉ cúi đầu nhỏ giọng giới thiệu. "Tôi là Vương Đình Đình." "Tôi tên Thượng Lam." Giang Yến Yến tựa sát bên người Khương Vũ, ghé sát tai thì thầm: "Lý Mộng Kỳ đó, hot girl khoa múa đó nha. Hơn tụi mình một khóa, cùng khóa với Lục Trạch Xuyên với Hạ Chu. Rất nổi tiếng, độ nhận diện còn chẳng thua gì cậu. Thật không ngờ cô ấy cũng có trong đội này luôn."