Anh ta ôm ngực, biểu cảm như thể vừa bị ai đâm cho một nhát chí mạng.
Tư Nguyệt thản nhiên đáp: "Kế hoạch thay đổi, tôi có thêm một đứa trẻ ở đây. Không còn cách nào khác, đành dựng tạm một cái phòng nghỉ, chỉ có ba chỗ thôi. Muốn ở thì đăng ký trước."
Tư Nguyệt đột nhiên lóe lên ý tưởng: "Đúng rồi! Cần phải có nữ ở, ưu tiên người nào chịu giúp trông trẻ."
Đáng tiếc, nhóm người bọn họ hôm nay đã khác hôm qua. Sau khi vất vả dọn dẹp ra một căn cứ nhỏ, mấy người đã kiên quyết từ chối đề nghị này, nhanh chóng mua sắm một lượt rồi nghênh ngang rời đi.
Tư Nguyệt đang chán nản, vừa quay đầu lại thì thấy Lan Lan, cô bé nãy giờ vẫn ngồi im lặng, đã rời khỏi ghế, bước tới trước mặt Dương Cầm, người đang chăm chú tính toán để mua sắm.
"Dì ơi?" Giọng nói mềm mại của Lan Lan vang lên, khiến Dương Cầm dừng lại.
"Dì có biết tính toán không?"
Dương Cầm cười: "Bạn nhỏ, cháu muốn tính gì nào, để dì giúp cho."
Lan Lan rầu rĩ: "Chị bảo cháu tính xem phải trả chị bao nhiêu tiền, nhưng mà cháu tính không ra."
"Dì có thể dạy cháu không? Cháu muốn trả tiền cho chị ấy sớm."
Ánh mắt Dương Cầm dịu đi. Nghe con bé nói chuyện, giao tiếp với con bé, bà ta phảng phất trở về khoảng thời gian trước khi mạt thế ập đến, khi bà ta còn đứng trên bục giảng, chăm sóc những mầm non của tổ quốc.
Dường như thế giới nội tâm của bà ta đã tìm lại được sự bình yên.
Vì thế, Dương Cầm vội vàng kết thúc việc mua sắm của bản thân mình, ngồi xuống ghế, bắt đầu nghiêm túc dạy Lan Lan những bài toán đơn giản cơ bản.
Tư Nguyệt cảm thấy thật hạnh phúc, thế nào là một đứa trẻ ngoan ngoãn không cần lo lắng? Đây chính là một đứa trẻ như vậy! Đến cả giáo viên cũng tự tìm cho bản thân rồi!
Tư Nguyệt hào phóng đặt lên bàn hai gói bánh quy, coi như góp một viên gạch nhỏ cho sự nghiệp giáo dục vĩ đại.
Đợi Thân Thiến và Phong Viện đến mua sắm, Tư Nguyệt lại nói bóng nói gió:
"Quanh đây còn có những người sống sót nào nữa nhỉ, kể tôi nghe với."
Thân Thiến không giỏi nói chuyện, nhưng Phong Viện hôm nay vừa mới hồi phục sau trạng thái "mất máu" nên tinh thần phấn chấn lạ thường, xổ ra một tràng, tốt xấu gì cũng kể tuốt, vô cùng thành thật.
Phong Viện: "Thật ra dì Dương trước mạt thế hòa đồng lắm, không có... Ừm, khép kín như vậy đâu. Dù sao cũng là giáo viên, phải tiếp xúc với phụ huynh học sinh mà."
"Nhưng khi mạt thế vừa bắt đầu, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Lúc đó hỗn loạn lắm, chồng của dì Dương định đẩy dì vào giữa đàn tang thi, dì theo phản xạ chống cự, lại vô tình đẩy ngược ông ta vào đó."
"Bị người thân thiết nhất đâm sau lưng, lại chính tay tiễn người đó đi, từ đó về sau dì Dương gần như không còn giao thiệp với ai nữa, luôn sống một mình, tự mình đi săn tang thi."
Phong Viện còn khá cảm khái: "Nhưng như vậy cũng tốt, mấy năm nay người sống sót quanh đây kẻ xấu cũng nhiều, nào là đâm sau lưng đồng đội, lừa người bán thận, đẩy người ta vào chỗ chết, đủ cả. Giờ những ai còn sống đến bây giờ, ít nhiều cũng là người còn chút lương tâm."
Cô ta lặng lẽ đảo mắt: "Mấy kẻ cực phẩm thật sự còn chưa tới đâu, bà chủ Nguyệt, tôi nói thật đấy, cô phải chú ý một chút!"
Tư Nguyệt tò mò: "Còn có người cực phẩm hơn cả ông chú Vương kia nữa à?"
Thân Thiến cũng không nhịn được mà xen vào: "Coi chừng cái nhóm bốn người đó."
Phong Viện ném cho cô một ánh mắt đầy ẩn ý: "Còn phải đề phòng trộm cắp nữa."