Viên đạn biến mất rồi?
Đây là dị năng gì vậy?
Vương Toàn cũng chưa từng nói với bọn họ rằng cô gái này lại sở hữu dị năng phòng ngự mạnh đến thế!
Những kẻ đi theo còn chưa kịp hối hận thì một viên đạn khác đã bay tới. Đám dị năng giả lập tức vội vã tung ra đủ loại dị năng phòng ngự, rồi lại tiếp tục liều lĩnh tấn công.
"Thảo nào lại nghênh ngang như vậy."
Tư Nguyệt khẽ nhíu mày, nhìn bọn chúng dựng lên một tấm khiên đất to lớn.
"Sao mình lại kích hoạt phải dị năng trị liệu chứ." Tư Nguyệt không khỏi tiếc nuối nghĩ.
Tấn công hay phòng ngự đều được mà! Ngầu biết bao!
"Chị Nguyệt Nguyệt!" Trương Nghiên Nghiên và Tân Minh Châu thở hổn hển chạy tới: "Chị không sao chứ?"
Tư Nguyệt uể oải nói: "Không sao. Hai cô cứ yên tâm ở đây, bọn chúng không qua được đâu."
Thấy Tư Nguyệt bị đả kích vì không có dị năng tấn công, cả người đều ủ rũ, Tiểu Ý liền khẽ nhắc nhở: [Ký chủ! Sau khi hệ thống lên cấp 3, ký chủ có thể đổi thẻ dị năng tạm thời trong cửa hàng đạo cụ đó!]
"Thật không?"
Tư Nguyệt phấn chấn hẳn lên, vậy thì càng phải nhanh chóng lên cấp thôi! Cô muốn có dị năng lắm rồi!
Có điều, bây giờ quan trọng nhất là xử lý đám người này. Tư Nguyệt đổi một tấm "Băng chuyền kích thích".
Đám người Vương Toàn thấy phe mình đỡ được đạn của Tư Nguyệt, mà cô dường như cũng không có kế hoạch dự phòng nào khác, bèn cười vô cùng ngạo mạn rồi chửi bới cô ầm ĩ.
Ánh mắt Tư Nguyệt lạnh đi, cô chu đáo chọn cho mỗi kẻ địch một điểm rơi thật tốt.
Tân Minh Châu thở phào. Hóa ra dị năng của bà chủ là loại phòng ngự.
Nhưng như vậy cũng không ổn lắm, chỉ cần bọn chúng không tấn công thì dị năng phòng ngự cũng chẳng có tác dụng gì. Thế nhưng bọn chúng nhất định sẽ tiếp tục gọi người đến cướp vật tư, phiền phức không thôi.
Dây leo dị năng của cô ta đột nhiên vung ra, định trói lấy kẻ địch. Nhưng chưa kịp để dây leo quấn lấy kẻ địch, giây tiếp theo, tất cả bọn chúng đã biến mất không tăm tích!
Tân Minh Châu ngơ ngác.
Vương Toàn dẫn người tới, vẻ mặt vênh váo đắc ý. Hôm qua ông ta bị con nhóc trước mặt này làm cho mất hết mặt mũi, lại còn ngay trước mặt tên phế vật Thang Kiệt. Rõ ràng ông ta sắp sửa đánh chết đối phương, chuyện như vậy bảo ông ta nuốt trôi sao được? Chỉ là do bị đánh lén nên mới ra nông nỗi đó thôi!
Tối qua không tìm được thằng nhãi Thang Kiệt ở căn cứ để trút giận. Hôm nay đến đây lại phát hiện đối phương ngoài súng và dị năng phòng ngự ra thì chẳng có gì khác, ông ta đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Nụ cười chưa kịp nở hết, ngay khoảnh khắc tiếp theo, ông ta bỗng thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt. Đến khi mở mắt ra lần nữa, một con tang thi đã dí sát vào mặt.
Vương Toàn: "!"
Tim Vương Toàn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ông ta hoảng hốt bò lăn bò càng mà chạy. Nhưng vừa quay đầu lại, ông ta kinh hãi phát hiện xung quanh toàn là tang thi! Ông ta đã bị dịch chuyển đến một bãi đỗ xe ngầm, nơi này có cả một bầy tang thi đang đứng im lặng bất động.
Vương Toàn nín thở. Nhưng vô ích, hơi người toát ra từ cơ thể ông ta đã khiến đám tang thi bắt đầu xao động. Bãi đỗ xe vốn im ắng trong chốc lát liền trở nên náo loạn, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, đúng như dự đoán, Vương Toàn đã bị cả bầy tang thi vừa tỉnh lại nhấn chìm.
"Giá mà có máy quay phim gì đó thì tốt rồi, để cho những kẻ muốn đến cướp vật tư xem trước kết cục của đám người này."