Tư Nguyệt không khỏi tiếc nuối nghĩ.
Sau khi dùng "Băng chuyền kích thích" để xử lý đám rác rưởi tìm đến cửa, Tư Nguyệt quay sang hai cô gái.
"Cảm ơn hai cô quay trở lại giúp tôi."
Trương Nghiên Nghiên vẫn còn đang kinh ngạc, có chút ngơ ngác đáp:
"Đừng mà chị Nguyệt Nguyệt, chúng tôi có giúp được gì đâu."
Tư Nguyệt mỉm cười, nhắc nhở: "Đồ hai cô mua bị rơi ra ngoài kìa."
Tân Minh Châu vội cúi đầu, kêu lên một tiếng "Á". Túi đồ được nhét quá đầy nên bánh mì đã rơi ra từ một lỗ nhỏ.
Tư Nguyệt nói: "Thật ra không cần tích trữ nhiều như vậy đâu, ngày nào cũng phải khuân vác đồ đạc quá tải cũng mệt lắm. Tôi sẽ mở siêu thị ở đây ít nhất là trong nửa năm tới."
Mắt Trương Nghiên Nghiên sáng lên: "Thật sao! Tốt quá rồi!"
Cô ta gãi đầu ngượng ngùng: "Chúng tôi thật sự là sợ đói lắm rồi, cứ có đồ ăn thức uống là lại muốn tích trữ ngay."
Tư Nguyệt hiểu được, dù sao ngoài cô ra thì không ai biết đến sự tồn tại của hệ thống, nên nhìn siêu thị này tự nhiên sẽ không cảm thấy nó có thể tồn tại lâu dài.
Tân Minh Châu nói: "Nhưng mà chẳng mấy chốc chúng tôi cũng không còn tinh hạch để mua đồ nữa..."
Mấy ngày nay điên cuồng tích trữ đã tiêu tốn rất nhiều tinh hạch, số lượng tinh hạch đã sắp cạn kiệt rồi.
Tư Nguyệt bật cười: "Được rồi, cố lên nhé."
Tiễn hai cô gái đi, trong siêu thị lại không còn ai.
"Buổi sáng thật là đặc sắc." Tư Nguyệt gục xuống quầy thu ngân ngáp một cái.
Bên kia, Thành Mộng Mộng tìm được Thân Thiến.
Thành Mộng Mộng: "Các cô, mọi người định khi nào đi săn tang thi vậy?"
Thân Thiến: "Hôm nay bọn tôi không đi."
Thành Mộng Mộng lộ vẻ phức tạp: "Vậy ngày mai thì sao? Chú của bọn tôi mất rồi, nhưng tang thi thì không thể không săn được, nên muốn đi cùng mọi người."
Thân Thiến kinh ngạc trợn to mắt: "Chết rồi à?"
Cô ta mím môi, cố nén nụ cười hả hê. Trong lòng thầm gõ mõ hai cái.
"Khụ, cô nén bi thương nhé, nén bi thương. Hôm nay bọn tôi có đi săn, có thể đi cùng nhau."
Thành Mộng Mộng: "Thế thì tốt quá rồi."
Cô ta vươn tay nắm lấy tay Thân Thiến, kích động không thôi. Cuối cùng cô ta cũng có thể kết bạn với các cô gái khác rồi!
Tư Nguyệt đánh một giấc ngủ trưa ngon lành, rồi chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Đúng vậy, không có điện thoại, cuộc sống kiểu này thật sự khiến cô không chịu nổi. Ra ngoài tản bộ xem như là cách giải trí hàng đầu rồi.
"Tiểu Ý, cậu thật sự không thể cho tôi một chiếc điện thoại được à?"
Tiểu Ý: [Ký chủ, tôi nói nhỏ cho ký chủ biết này, cấp 3 có thể dùng điểm tích lũy để mua thiết bị điện tử đó. ]
Cái gì! Cấp 3 là được rồi sao!
Quyết tâm phát triển sự nghiệp của Tư Nguyệt đột nhiên bùng cháy, chỉ hận không thể có ngay một trăm khách hàng vào giây tiếp theo.
"À đúng rồi, vẫn còn một kiến trúc 20 mét vuông chưa dùng."
Trước tiên sáp nhập 15 mét vuông vào kiến trúc chính của siêu thị, hiện tại siêu thị có tổng cộng 65 mét vuông.
5 mét vuông còn lại, cô chuẩn bị xây một nhà vệ sinh công cộng kiêm phòng tắm vòi sen.
Lý do là vì vừa ra ngoài dạo được một lát, Tư Nguyệt đã bị mùi hôi hun cho phải quay trở về. Không chỉ có mùi chất thải, mà còn lẫn cả mùi thịt thối rữa, tất cả quyện lại với nhau, nồng nặc đến mức khiến người ta muốn xỉu tại chỗ.
Những vị khách từng ghé qua trước đây, mùi trên người họ cũng thật khó mà diễn tả cho hết.
Giá cả được quy định như sau: Chỉ cần tiêu dùng đủ 100 điểm tích lũy là có thể sử dụng nhà vệ sinh công cộng miễn phí, còn phòng tắm vòi sen thì 10 điểm tích lũy một lần.