Chương 26

Kinh Doanh Siêu Thị Nhỏ Ở Mạt Thế

Gia Trấp Dữ 06-09-2025 11:44:32

Nói xong, Thành Húc cũng vào nhà. Thành Mộng Mộng đã nghe thấy hết, cô ta nhắc nhở: "Ông ta sẽ không ngoan ngoãn rời đi đâu, cho dù đuổi được đi rồi, không chừng còn cố tình phá hoại để dụ tang thi đến đây đấy." Nhân phẩm của chú Vương chỉ đến thế mà thôi. Thành Vĩnh bực bội nói: "Đúng là thời mạt thế, không nên mềm lòng mà." Thành Húc vỗ vai em trai an ủi: "Không sao, bây giờ nhận ra cũng chưa muộn." Rồi anh ta quay sang nói với Thành Mộng Mộng: "Anh nói vậy thôi, chứ anh đang định để ba anh em mình chuyển đi nơi khác." Thành Mộng Mộng hiểu ra ngay: "Đến ở cạnh siêu thị?" Thành Húc khẳng định: "Đúng vậy. Chú Vương gây chuyện quá nhiều, miệng lại quá độc. Chỉ vì có ông ta ở đây mà mấy người Thân Thiến bên cạnh cũng chẳng buồn qua lại với chúng ta nữa. Còn chuyện bà thím lần trước, rồi việc ông ta định ra tay với em, chưa kể còn chọc giận cả bà chủ siêu thị... Thật sự không chịu nổi nữa rồi. Ở gần siêu thị thì cũng tiện mua đồ hơn." "Đuổi ông ta đi cũng vô ích, lần trước vừa định động tay với em là đã đuổi rồi còn gì." Thành Mộng Mộng nghĩ đến chuyện cũ, tâm trạng càng tệ hơn: "Nhưng người không biết xấu hổ thì đúng là vô địch thiên hạ. Ở sát vách mà còn bám riết lấy chúng ta để ăn vạ. Dọn đi cũng hay, xem như cắt đứt hẳn với ông ta, tiện thể tìm một tòa nhà nào gần siêu thị cho dễ phòng thủ là được." Thành Vĩnh cũng đồng ý, rồi lại để ý đến một chuyện khác: "Có nói cho mấy người Thân Thiến không?" "Được, để chị đi." Thành Mộng Mộng là con gái duy nhất trong ba anh em, nên quan hệ với bốn cô gái nhà bên khá tốt, ngày thường vẫn hay trò chuyện với nhau. Chỉ là mỗi lần cô ta rủ đi tiêu diệt tang thi thì họ đều từ chối, tất cả cũng chỉ vì có chú Vương. Giờ thì để cô ta báo tin tốt này cho họ biết! Cùng nhau vui vẻ một trận! Thành Mộng Mộng vui vẻ mở cửa ra ngoài thì sững sờ. Chú Vương đâu rồi? Cô ta thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy chú Vương đang loạng choạng chạy khỏi tòa nhà, có vẻ định tiến về phía siêu thị. Nhưng mới đi được vài bước, ông ta đã quỵ xuống đất. Đám tang thi ngửi thấy mùi liền ùa tới, chẳng bao lâu sau đã không còn chút động tĩnh nào nữa. "Bà chủ!" Trương Nghiên Nghiên tươi cười rạng rỡ chào hỏi. Sáng nay cô ta và Tân Minh Châu ra ngoài mua vật tư, chiều đến lượt hai người khác. "Bà chủ ơi, cho tôi hỏi tên cô được không, để tiện xưng hô ấy mà." Tư Nguyệt đang đứng ngoài cửa siêu thị xem xét lá chắn bảo vệ. Tiếng hét thảm thiết của người trong danh sách đen lúc nãy quá lớn, đã thu hút mấy con tang thi đến gần, đúng lúc đụng phải lớp chắn. Mặt đất lúc này đã sạch sẽ, bốn viên tinh hạch cũng được cô gom lại bỏ vào kho hàng. Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười: "Được chứ, tôi tên là Tư Nguyệt." "Vậy tôi gọi cô là chị Nguyệt Nguyệt được không?" Trương Nghiên Nghiên lập tức đổi sang cách xưng hô thân mật để kéo gần quan hệ. Tư Nguyệt chẳng để tâm, chỉ gật đầu đồng ý. "Mời vào." Hai người bước vào trong, kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng. Trời ơi, sao siêu thị này lại thay đổi nhiều như vậy? Chỉ sau một đêm? Lại còn có thêm bao nhiêu là máy móc và kệ hàng! Trương Nghiên Nghiên vội vã đi nạp điểm tích lũy trước, còn Tân Minh Châu thì nhạy bén nhìn về phía những chiếc túi màu trắng trên kệ hàng mới... Đó là... Đó là cái gì vậy? Cô ta kích động chạy tới: "Là đường với muối! Mau lên! Nghiên Nghiên, mau lại đây!" Trương Nghiên Nghiên sắc mặt thay đổi, vội vàng chạy tới: "Cái gì?" Hai người nhìn chằm chằm vào đường và muối trước mặt, thật lâu không nói nên lời.