"Tạm thời không thiếu tay đấm đâu, tôi cũng có thể một đấm chết luôn."
"Cũng không hẳn là một đấm, phải nói là một phát súng mới đúng hơn."
Cô đặt cây súng bạc lên quầy thu ngân, khẽ động ngón tay, họng súng xoay một vòng rồi chĩa thẳng về phía hai vị khách mới.
Vẻ mặt của hai vị khách mới bấy giờ đã khó coi đến mức không thể tả. Giằng co một lúc, người phụ nữ ho nhẹ một tiếng, đảo mắt một vòng rồi ngoan ngoãn dùng tinh hạch đi làm thẻ.
Người đàn ông cũng đành phải đi theo.
Càng Tùng hừ một tiếng rồi không thèm nhìn nữa. anh ta chắp tay trước ngực năn nỉ Tư Nguyệt: "Bà chủ, bà chủ ơi, cầu xin cô, trông giúp tôi người bệnh một chút nhé!"
Tư Nguyệt: "?"
Tôi và các người thân thiết lắm sao?
Có điều, Càng Tùng hiển nhiên cảm thấy sau màn thể hiện vừa rồi thì anh ta và Tư Nguyệt đã là bạn tốt, nên nhờ vả một chút cũng chẳng thấy áy náy gì. Nói xong câu đó, anh ta liền lao thẳng ra ngoài.
Anh ta... Chạy đến nhà vệ sinh.
Tần Chương không có biểu cảm gì, chỉ cười áy náy với Tư Nguyệt rồi tiếp tục uống nước.
Thang Kiệt tắm rửa mất khoảng mười lăm phút, thậm chí còn không nỡ bước ra ngoài.
Anh ta quá mê nước, thời mạt thế khan hiếm nước đến vậy mà còn có thể tắm vòi sen lâu như thế! Đúng là xa xỉ không tưởng!
Anh ta lại có thể được hưởng thụ tài nguyên tốt đến vậy. Thang Kiệt nhắm mắt lại trong làn nước ấm, thầm nghĩ tất cả đều phải cảm ơn những kẻ đã đuổi giết anh ta!
Vương Toàn, đúng là ân nhân! Quả thực là bước ngoặt của cuộc đời anh ta.
Mà đến khi anh ta tắm táp xong xuôi, thoải mái quay lại siêu thị trong tâm trạng thấp thỏm lo sợ, thì phát hiện bà chủ đang đè đôi cẩu nam nữ từng rượt đuổi anh ta xuống đất mà đấm tới tấp.
Thang Kiệt gần như lập tức đưa ra quyết định, từ nay về sau, anh ta muốn tự phong mình là "tay sai đắc lực số một" dưới trướng bà chủ Nguyệt!
Mỗi ngày nịnh nọt hết mức. Chính là cái kiểu mà ngày nào cũng muốn tâng bốc bà chủ lên tận mây xanh cho bằng được ấy!
Thật ra, người đè đôi nam nữ chó má kia xuống đất đánh đập là Càng Tùng, còn Tư Nguyệt chủ yếu chỉ đóng vai trò dọa dẫm.
Quả nhiên mấy kẻ xấu xa này chẳng thể nào sửa nổi, hai người đó sau khi làm thẻ xong vẫn định dùng dị năng không gian để trộm đồ.
Nhưng ở đây, dù hàng hoá được đặt vào giỏ hàng hay vào không gian, chỉ cần lấy khỏi kệ mà không trả về là hệ thống sẽ tính tiền liền.
Hai tên trộm còn dám chối bay chối biến, Càng Tùng không nhịn nổi nữa, lập tức lao lên, cho cả hai một trận tơi bời.
Dị năng của người phụ nữ quả thật rất mạnh, nhưng Càng Tùng lại xuất thân từ tiểu đội được huấn luyện bài bản, dị năng của anh ta còn lợi hại hơn dị năng trộm cắp vặt vãnh của hai người này. Đánh nhau với dân thường thì dễ như chơi thôi.
Tư Nguyệt khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Rượu mời không uống, lại cứ thích uống rượu phạt."
Vốn dĩ cô nghĩ, thời mạt thế con người ai mà chẳng trở nên hung hãn đôi chút. Chỉ cần họ biết sợ, không dám giở trò trên địa bàn của mình thì cũng chẳng sao. Mua bán thôi mà, chỉ cần kiếm được điểm tích lũy và kinh nghiệm là được.
Nhưng những dị năng giả này đã quen thói ngang ngược, căn bản không hề nghĩ đến chuyện lấy vật đổi vật, giao dịch công bằng.
Có thể ra tay cướp được, tại sao phải dùng đồ của bản thân mình để đổi?
Cho dù siêu thị của Tư Nguyệt trông có vẻ không thực, nhưng những món hàng rực rỡ muôn màu thật sự quá hấp dẫn.
Nào là nước uống, đồ ăn, thuốc men, không thể lấy đi thì đúng là quá tiếc nuối! Dùng tinh hạch để đổi à, đúng là giá niêm yết rất rẻ, nhưng làm sao rẻ bằng đi trộm được?