Tư Nguyệt nhìn thấy thế, đột nhiên vỗ đầu một cái: "Cần phải có giỏ mua hàng chứ nhỉ."
Tuy quy mô siêu thị còn lâu mới bằng được các siêu thị lớn trước mạt thế, nhưng vào thời buổi này, mọi người thấy vật tư là chỉ muốn tích trữ ngay lập tức. Mua nhiều đồ mà cứ đi tới đi lui từng chuyến thế này, thì quầy thu ngân sẽ chật cứng mất.
Cô mở cửa hàng, giỏ mua sắm được bán với giá 1 điểm tích lũy một cái, còn túi đóng gói thì 1 điểm một bó.
Sau vụ mở hàng may mắn với Thang Kiệt và bốn tên ngốc tự mình mò đến tận cửa đền tiền, Tư Nguyệt đã có 903 điểm trong tài khoản. Mấy điểm lẻ thế này... Chẳng đáng là bao.
"Mua 2 giỏ mua hàng, 1 bó túi đóng gói."
Tất nhiên là vẫn không thể tiêu xài bừa bãi. Tư Nguyệt nhìn con số tròn trĩnh trong tài khoản điểm, tâm trạng lại càng vui hơn.
"Khách hàng ơi, ở đây có giỏ mua hàng này."
Trương Nghiên Nghiên vội chạy về, ngại ngùng cười với Tư Nguyệt rồi bỏ bánh mì vào giỏ.
Tư Nguyệt tiện thể nhắc đối phương về việc giới hạn mua hàng, thế là Trương Nghiên Nghiên đành phải tiếc nuối bỏ bớt những món thừa ra, mỗi loại hàng hóa đều lấy mười phần.
"Bà chủ."
Trương Nghiên Nghiên hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng, vừa trả tiền vừa hỏi: "Cô bán đến mấy giờ?"
Tư Nguyệt thật sự chưa nghĩ đến vấn đề này, được nhắc nhở, cô suy nghĩ rồi trả lời:
"Chắc là 11 giờ tối."
Còn buổi sáng, cô quyết định khi nào tỉnh thì khi đó mở cửa.
[Đã thu 281 điểm tích lũy. ]
[Kinh nghiệm +5, kinh nghiệm hiện tại: (15/50). ]
Trương Nghiên Nghiên mua xong đồ cũng không ở lại lâu. Cô ta giống như vị khách Thang Kiệt lúc trước, mua được đồ là về báo cho nhóm bạn ngay.
Hơn nữa bị giới hạn số lượng mua, cô ta cũng chẳng có lý do gì để ở lại.
Tay xách một chiếc túi đóng gói cỡ lớn, loại được siêu thị Dưới Ánh Trăng định giá 1 điểm tích lũy một cái. Cô ta tranh thủ trời còn chưa tối hẳn, vội vã quay về.
Cô ta và nhóm bạn đã đói nhiều ngày rồi!
Tư Nguyệt lại ung dung nằm trên ghế.
Nhanh thật, chỉ trong một thời gian ngắn với hai lượt khách ghé qua, số điểm của cô đã tăng vọt, bây giờ đã là 1. 181.
Tài khoản rủng rỉnh là lại muốn mua sắm, cô quyết định bổ sung thêm một vài loại hàng hóa nữa để tăng điểm kinh nghiệm nhanh hơn, sớm ngày lên cấp 2.
Thế là cô lại chi 300 điểm để mở khóa sandwich, bánh quy và mì gói, rồi dùng thêm 500 điểm trong cửa hàng để mua một thiết bị – máy đun nước sôi.
Bữa sáng ngày mai, cô sẽ ăn mì gói.
Hàng hóa trong siêu thị, bản thân Tư Nguyệt lấy dùng không cần tốn bất kỳ điểm tích lũy nào, nhưng nếu tặng người khác thì không được quá năm món mỗi lần.
Trong cửa hàng hàng hóa cấp 1 chỉ có ngần ấy món, cô đã cho lên kệ hết rồi.
Tư Nguyệt đang định tắt giao diện hệ thống thì đúng vào giây cuối cùng, ánh mắt cô vô tình lướt qua một thứ khá thú vị.
Đó là một món duy nhất đang giảm giá trong cửa hàng đạo cụ, Logo tuyên truyền đáng yêu, 300 điểm tích lũy, giảm giá 80%.
Nhấp vào xem chi tiết, sau khi sử dụng đạo cụ này, cô có thể tự mình thiết kế logo cho siêu thị, đồng thời có thể in logo đã thiết kế lên bao bì sản phẩm và túi đóng gói.
Tư Nguyệt vô cùng động lòng, nhưng nhìn giá cả lại do dự. Vừa mới tiêu một mớ tiền, giờ ví tiền lại xẹp lép, chỉ còn lại 381 điểm tích lũy. Nếu mua thêm đạo cụ này nữa, thì sẽ nghèo rớt mồng tơi ngay lập tức.
Trong tay còn quá ít điểm, khiến cô không khỏi lo lắng. Tư Nguyệt dự tính sẽ đợi hai vị khách này dẫn thêm người đến mua sắm một đợt rồi mới tính tiếp.
Lúc này, Trương Nghiên Nghiên đã quay về chỗ ở của cô ta và nhóm bạn – trong một tòa nhà dân cư cách siêu thị chưa đầy 100 mét.