Chương 35

Kinh Doanh Siêu Thị Nhỏ Ở Mạt Thế

Gia Trấp Dữ 06-09-2025 11:44:31

Tư Nguyệt khẽ cười, nheo mắt lại, thầm nói trong lòng: [Tiểu Ý à, không buôn thì không giàu, phải biết tranh thủ lúc khách có tiền mà tăng giá chứ, dựa vào tài lực của họ mà điều chỉnh nha. ] Hả? [Thế này có tính là vi phạm quy định không?] [Đương nhiên là không. ] Tư Nguyệt tẩy não: [Chỉ là tăng giá hợp lý thôi, cậu chỉ nói tôi không được thu thêm tiền. Tăng giá cũng thuộc hành vi kinh doanh bình thường mà. ] Tiểu Ý nghe vậy, lại phải lật lại sổ hướng dẫn ra xem. Haiz, Tư Nguyệt nghĩ lại viên cầm máu bán với giá 500 điểm tích luỹ trước đó mà thấy tiếc, lúc ấy cô vẫn chưa đủ gian thương. Tuy nhìn qua thì chỉ là thuốc cầm máu, nhưng thực tế gần như có thể kéo người từ tay Diêm Vương về. Lợi nhuận ròng chỉ được 300 điểm tích luỹ, đúng là làm ăn quá có tâm rồi! Cô vừa nghĩ xong, hàng lông mi của người đàn ông bê bết máu khẽ run lên, anh ta sắp tỉnh lại! Càng Tùng reo lên: "Lão đại! Trời ơi! Lão đại tỉnh thật rồi!" "Thuốc này là thuốc thần gì vậy! Có tác dụng thật này!" Chỉ trong thoáng chốc, máu trên người đàn ông đã ngừng chảy, đôi môi tái nhợt thế mà đã hồng hào trở lại, không còn trắng bệch như sắp chết nữa. Vài giây sau, bàn tay anh ta bất ngờ siết chặt, đôi mắt "soạt" một tiếng mở bừng. "Chị?" Thôi Thiếu Bằng kích động đấm một cú xuống bàn, Tần Hướng Lâm không kìm được, đưa tay lên che miệng, nước mắt lã chã tuôn rơi, nghẹn ngào gọi tên anh ta: "Tần Chương." Vết thương quá nặng, máu không ngừng chảy, cô ta gần như đã cho rằng cô ta sắp mất đi đứa em trai, mất đi người thân duy nhất trên thế giới này. May mà, may mà vào thời khắc cuối cùng, đã gặp được siêu thị này. Tần Chương hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy. Máu đã ngừng chảy, người cũng đã tỉnh, những người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Tần Hướng Lâm nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, quay sang Tư Nguyệt nói: "Bà chủ, cảm ơn cô nhiều. Ơn này, Tần Hướng Lâm tôi xin ghi lòng tạc dạ." Tư Nguyệt xua xua tay: "Không cần trả ơn đâu, cứ ủng hộ buôn bán là được rồi." "Được." Tần Hướng Lâm vừa rồi toàn tâm toàn ý cứu người, không để ý đến những món đồ khác, bây giờ mới có thể quan sát kỹ lưỡng. Vừa nhìn, cô ta đã không khỏi thầm kinh hãi. Cô ta tuyệt đối không nhìn lầm, kia là đường? Muối và nước khoáng? Còn có cả những thiết bị điện thông thường và tủ lạnh nữa. Bà chủ này, rốt cuộc có bản lĩnh và địa vị gì? Tần Chương đã được Thôi Thiếu Bằng đỡ dậy, ngồi lên bàn. Anh ta khẽ liếc mắt nhìn qua, Càng Tùng liền ghé vào tai anh ta thì thầm giải thích. Tần Hướng Lâm hỏi: "Bà chủ, cô chắc chắn mấy món đồ này chỉ có giá đó thôi sao?" Một tinh hạch cấp một đổi được 100 điểm tích luỹ, vậy mà nhìn lại bảng giá ở đây, đồ vật rẻ đến mức khiến người ta hoài nghi cuộc sống. Tư Nguyệt: "Đã niêm yết thì chính là giá đó. Xin cứ yên tâm mua sắm." Đứng lâu nên hơi mỏi, Tư Nguyệt quay lại phía sau quầy thu ngân, ngồi xuống dựa vào ghế: "Muốn mua gì thì lấy giỏ hàng bỏ vào, sau đó mang đến đây, thanh toán." Tần Hướng Lâm không hỏi nhiều nữa: "Mọi người cũng đến làm thẻ đi. Trước tiên mua đường, muối, nước và một ít đồ ăn, ăn xong rồi lại bàn mua những thứ khác." Hàng Chinh lập tức hưởng ứng, móc tinh hạch ra làm thẻ, rồi lại lấy giỏ mua hàng, suốt cả quá trình cứ tấm tắc khen ngợi. Những người còn lại cũng lấy giỏ, mua sắm với khí thế ngất trời. "Lão đại, ở đây có cháo này, anh ăn mấy muỗng đi, tôi ăn cơm thịt sợi cay trước nhé!"