Chương 11

Kinh Doanh Siêu Thị Nhỏ Ở Mạt Thế

Gia Trấp Dữ 06-09-2025 11:44:32

Sắc mặt Tư Nguyệt đen như đít nồi. Vừa hay cô cũng chưa thử chức năng danh sách đen. "Tiểu Ý, đưa mấy kẻ này vào danh sách đen!" Tim Thang Kiệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vết thương của anh ta chỉ mới bắt đầu khép miệng chứ chưa lành hẳn. Dị năng cũng chưa hồi phục, anh ta không thể nào đánh lại bốn tên này! Đáng giận! Ở ngay cái siêu thị này, bọn chúng chắc chắn sẽ ra tay với bà chủ để cướp sạch vật tư! Nghĩ đến đây, gương mặt Thang Kiệt hiện rõ vẻ hung tợn, anh ta cắn răng liều lĩnh dốc cạn dị năng, chuẩn bị liều mạng sống mái một phen. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, kẻ địch trước mặt anh ta bỗng dưng biến mất không còn dấu vết. Hả? Anh ta sững sờ trong giây lát, rồi từ từ dời mắt về phía bà chủ ngồi sau quầy thu ngân, người mà đến cả tư thế ngồi cũng không hề thay đổi. Anh ta đột nhiên nhớ ra một chuyện. Lúc bị tang thi đuổi đến đây, rõ ràng anh ta sắp bị tóm được rồi. Thế nhưng sau khi vào siêu thị, anh ta không còn nghe thấy tiếng gầm rú của tang thi nữa. Ánh mắt Thang Kiệt nhìn cô đã hoàn toàn thay đổi. Nếu sự giàu có về vật tư khiến người ta ngưỡng mộ, thì sức mạnh tuyệt đối mới là thứ khiến người ta phải khiếp sợ. Thang Kiệt nhìn ra ngoài cửa, thấy bốn tên ác bá có tiếng trong căn cứ bị bà chủ nhẹ nhàng ném bay khỏi siêu thị, dễ như trở bàn tay. Điều kỳ lạ là anh ta thậm chí còn không cảm nhận được chút dao động dị năng nào. Tư Nguyệt chẳng có hứng thú để ý đến thái độ thay đổi của khách hàng, cô chỉ đau lòng nhìn túi bánh mì bị giẫm bẹp. "Cái này tính sao đây, Tiểu Ý?" Má nó chứ, cô ghét nhất là lãng phí. Tiểu Ý tra sổ tay công việc của hệ thống. [Ký chủ, có thể cưỡng chế thành viên trong danh sách đen bồi thường. ] "Bồi thường, bồi thường, bắt bồi thường hết." Ngoài cửa, bốn gã đàn ông đều sững người. Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải bọn họ đang định xử lý thằng nhóc kia sao? Sao tự nhiên lại bị quăng ra ngoài thế này? Sắc mặt bọn họ trở nên khó coi, không giấu được vẻ kinh ngạc và nghi ngờ. Người cầm đầu nhìn vào bên trong, lúc này mới phát hiện còn có một người ngồi sau quầy. Vừa rồi là dị năng của đối phương sao? Nhất thời không ai dám manh động. "Đại ca, làm sao bây giờ?" Tên cầm đầu không trả lời, bước lên trước mấy bước, đang cân nhắc xem nên mở miệng thế nào thì bỗng thấy tim nhói lên, cảm giác nguy hiểm dâng tràn bao phủ khắp người. Ông ta theo bản năng khựng lại, và đúng khoảnh khắc tạm dừng ấy, một viên đạn găm thẳng xuống nền đất ngay trước mặt. Từ trong siêu thị vọng ra một giọng nói lạnh băng: "Cút xa một chút." Sắc mặt bốn người đàn ông càng thêm khó coi, nhưng đối phương có vũ khí, lại còn có dị năng xuất quỷ nhập thần, không rõ lai lịch. Bọn họ liếc mắt ra hiệu cho nhau, quay lại hung hăng trừng Thang Kiệt trong siêu thị, rồi chửi: "Đồ rùa rụt cổ, chỉ biết dựa vào phụ nữ!" "Đại ca!" Gã đàn ông giẫm bẹp túi bánh mì run lên bần bật trong khoảnh khắc, nhưng nhanh chóng hoàn hồn lại. Bỗng nhiên gã đàn ông thấy trống rỗng nơi ngực, hoảng hốt kêu lên: "Tinh hạch của tôi đâu mất rồi?" Tên cầm đầu chẳng thèm hỏi, tát cho người đó một cái: "Đồ vô dụng! Rơi mất ở đâu rồi?" "Không, không biết..." Tên cầm đầu vừa chửi thầm vừa vội vàng lục túi, nhưng chỉ trong chốc lát, ông ta bỗng nghẹn họng, mặt cứng đờ như bị câm. Tinh hạch của ông ta... Cũng biến mất! Rõ ràng trước khi vào siêu thị vẫn còn mà! Tên cầm đầu oán hận quay đầu, trừng mắt nhìn về phía siêu thị, sắc mặt đầy âm hiểm: "Nhớ kỹ chỗ này cho tôi. Đợi đến lúc quay lại... Hừ, đối phương nhất định sẽ phải trả giá thật đắt!"