Trương Nghiên Nghiên ngẩng đầu, thì thầm từng chữ: "Siêu thị Dưới Ánh Trăng? Nơi này thế mà lại... Đang ở trong trạng thái buôn bán sao?"
Giọng nói của cô ta tràn đầy vẻ khó tin.
Cô ta liếc sang bảng nội quy, nhìn chung cũng khá nghiêm túc, chỉ riêng câu "Biến mất tại chỗ" là nghe có phần... Kỳ ảo.
Lúc này đã là hoàng hôn, trời cuối thu nên tối rất nhanh. Bốn phía đều chìm trong bóng tối, chỉ riêng siêu thị Dưới Ánh Trăng vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Bảng nội quy trông có vẻ bình thường, nhưng lại lộ ra cảm giác bất thường, quái dị. Cứ như bước vào phần mở đầu của một cuốn tiểu thuyết vô hạn lưu vậy.
Trương Nghiên Nghiên đang định lùi bước thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Một giọng nói mang theo ý cười nhẹ nhàng chào đón cô ta: "Chào mừng quý khách đến với siêu thị Dưới Ánh Trăng."
Trương Nghiên Nghiên nhất thời nhìn đến ngây người, đến khi phản ứng lại thì bản thân đã vô thức bước vào siêu thị.
Cô ta thoáng trở nên căng thẳng, cảnh giác nhìn xung quanh. Trong siêu thị không có tang thi, không có mai phục, chỉ có mình cô ta và bà chủ xinh đẹp.
Siêu thị trống không, chỉ có hai dãy kệ hàng, ánh đèn sáng tỏ, trông chẳng khác gì một siêu thị bình thường.
Trương Nghiên Nghiên hoang mang: "Trước đây ở chỗ này có siêu thị sao? Sao tôi không nhớ nhỉ?"
Cô ta sống ngay gần đây mà.
"Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương đó." Tư Nguyệt giải thích đơn giản: "Các loại hàng hóa đang dần được bổ sung."
Trương Nghiên Nghiên mang theo lòng đầy khó hiểu, nhìn về phía kệ hàng. Vừa nhìn một cái, mắt cô ta liền sáng rực!
Nước!
"Bà chủ, tôi muốn mua nước! Bao nhiêu tiền?"
Tư Nguyệt đành bất đắc dĩ giải thích lại lần nữa về cách dùng máy đổi điểm tích lũy, trong lòng âm thầm ghi nhớ phải viết sẵn một bản "Hướng dẫn mua sắm".
Khách nào tới cũng phải nói đi nói lại thế này, đúng là phí lời quá sức.
Trương Nghiên Nghiên tò mò nhìn chiếc máy đổi điểm tích lũy, đây là dị năng của bà chủ sao? Thần kỳ quá, cô ta chưa từng nghe nói qua bao giờ. Để cho chắc ăn, cô ta định lấy một viên tinh hạch cấp một ra thử trước.
Tinh hạch từ cấp hai trở lên rất khó kiếm, nhưng cấp một thì còn đỡ. Cho dù có bị lừa thì cũng không phải là tổn thất gì lớn.
Cô ta đặt tay lên máy cảm ứng vân tay, bỏ tinh hạch vào chiếc khay nhỏ. Một luồng sáng xanh loé lên, tinh hạch biến mất ngay tức khắc.
Chiếc máy phát ra một tiếng "tít" trầm đục, sau đó từ khe nhỏ kêu ong ong, phun ra một tấm thẻ tích điểm.
Trương Nghiên Nghiên càng thêm kinh ngạc.
Trong thời mạt thế, điện nước rất khan hiếm, nông nghiệp còn không tổ chức nổi, công nghiệp lại càng đình trệ. Đã rất lâu rồi, cô ta không được nghe thấy âm thanh vận hành của những máy móc cao cấp.
Hơn nữa, Trương Nghiên Nghiên đánh giá xung quanh, một sợi dây điện cũng không nhìn thấy.
Chắc đây là dị năng của bà chủ rồi, Trương Nghiên Nghiên không định tìm hiểu sâu. Cô ta đứng trước kệ hàng, ánh mắt ngay lập tức bị các món hàng hóa thu hút.
Trời ạ, cô ta đã thấy những gì thế này! Không chỉ có nước, mà còn có cả món bánh mì chà bông trứng gà mà cô ta thích nhất!
Trương Nghiên Nghiên nhớ lại, cô ta đặc biệt thích ăn bánh mì, cho nên trước mạt thế đã mua ba thùng lớn. Cũng chính nhờ số bánh mì tích trữ đó mà cô ta và nhóm bạn đã sống lay lắt qua được giai đoạn khó khăn nhất.
Nhưng cho dù có tiết kiệm đến mức nào, thì một năm trước cũng đã ăn hết sạch rồi. Vậy mà bây giờ... lại có cơ hội được ăn lần nữa.
Trương Nghiên Nghiên kích động hẳn lên, cô ta ôm lấy năm cái, đặt thẳng lên mặt bàn quầy thu ngân, rồi lại quay về kệ hàng ôm thêm năm cái nữa mang ra.