Vừa ăn vừa trò chuyện, Tư Nguyệt biết thêm được không ít thông tin. Nơi này là ngoại ô thành phố B, cách đó không xa là một ngọn đồi nhỏ, không cao không thấp, không có dã thú, trên núi còn có một cái hồ.
Vị trí địa lý khá tốt, thời kỳ đầu của mạt thế có rất nhiều người tranh giành địa bàn ở đây, trên núi cũng có một căn cứ của người sống sót. Sau này không biết vì sao mà chẳng còn động tĩnh gì nữa, có lẽ đã bị xóa sổ rồi.
Bốn người họ vốn định đến đó để tìm chỗ nương tựa, nhưng may mắn thay lại chưa kịp đi. Vì không đủ can đảm để lên núi dò xét, họ đành ở lại đây, đến nỗi ngay cả đồ ăn nước uống cũng phải nhờ hàng xóm tiếp tế mới gắng gượng qua ngày.
Nhưng hàng xóm cũng đâu thể tiếp tế mãi. Thời gian qua, đặc biệt là Trương Nghiên Nghiên, vẫn luôn ra ngoài tìm vật tư nhưng thu hoạch chẳng được bao nhiêu.
Mắt kính của Tân Minh Châu mờ đi vì hơi nước, cô ta vừa dùng tay áo lau vừa nói:
"Cho nên bà chủ đến đây thật sự là quá tốt rồi."
Cảm giác như mấy trăm năm rồi chưa được ăn mì gói, cô ta thậm chí còn nghi ngờ vị giác của cô ta đã thoái hóa, đến tận bây giờ mới được đánh thức.
Tư Nguyệt ghi nhớ sự bất thường của ngọn núi, rồi lại hỏi: "Vậy quanh đây vẫn còn người sống sót sao?"
Thân Thiến đáp: "Khoảng hơn mười người thôi, đa số người sống sót trước đây đều chạy lên căn cứ trên núi, kết quả là không bao giờ quay về nữa."
Tư Nguyệt gật đầu. Hơn mười người cũng được rồi, hôm nay chỉ với bốn người mà đã bán được hơn một nghìn điểm tích lũy.
"Vậy các cô có thể tuyên truyền giúp siêu thị một chút được không?"
"Đương nhiên là được."
Sau khi ăn uống no nê, bốn người họ tạm biệt, tranh thủ lúc trời chưa quá muộn mà xách vật tư về.
Tư Nguyệt ngồi một mình tựa lưng vào ghế, buồn đến phát chán, bèn gọi Tiểu Ý:
"Tiểu Ý bảo bối, một mình chán quá đi mất. Khi nào thì cậu mới cho tôi một cái điện thoại hay thứ gì đó để giải trí vậy?"
Tiểu Ý lật sột soạt cuốn sổ tay nhân viên, khó xử nói: [Chị ký chủ à, hình như không được đâu. ]
Ồ, còn gọi mình là chị kìa.
Tư Nguyệt cười híp mắt hưởng thụ, tiểu loli đúng là dễ thương hết biết:
"Vậy cho tôi mượn sổ tay nhân viên của cậu xem đi? Tôi chán thật sự luôn đó."
Tiểu Ý ngẫm nghĩ một lúc, hình như không có quy định nào cấm cho ký chủ xem thì phải?
Vậy tức là... Được phép rồi! Thế là Tiểu Ý hào phóng mở giao diện hệ thống ra ngay.
Vừa liếc vào sổ tay, điều đầu tiên đập vào mắt Tư Nguyệt là dòng chữ: Không được cho người khác xem hay cho mượn trong thời gian làm nhiệm vụ.
Thôi được rồi. Tiểu loli này đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu.
Sợ Tiểu Ý bị hệ thống phạt, cô cũng không xem nữa, quay về phòng ngủ, lấy viên tinh hạch màu xanh băng ra, định hấp thụ thử xem có thức tỉnh được dị năng hay không.
Ở một thế giới tuyệt vời như vậy, đương nhiên là phải sống sót càng lâu càng tốt.
Một luồng hơi ấm chảy từ lòng bàn tay vào cơ thể, Tư Nguyệt bất giác nhắm mắt lại, rồi đột ngột ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Hôm sau, Tư Nguyệt bị Tiểu Ý đánh thức. Vừa mở mắt, cô đã nghe thấy tiếng người gọi "Bà chủ","Bà chủ" đầy phấn khởi ở bên ngoài.
Cô liếc nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rồi sao? Gần như ngủ một mạch không tỉnh, nhưng nghĩ kỹ lại... Sao tự dưng lại ngất đi thế này chứ?
"Ký chủ, quên nói với chị, thức tỉnh dị năng sẽ bị ngất đi..."
Tiểu Ý chột dạ: "Nhưng tối qua tôi đã giúp chị khóa cửa, ngừng kinh doanh rồi!"
Đúng là xui xẻo! Tư Nguyệt mở giao diện, mục thông tin đã được cập nhật.
[Dị năng: Hệ trị liệu. ]
[Cấp dị năng: cấp 1. ]
"Là hệ trị liệu à."
Tư Nguyệt ngạc nhiên, thế thì chẳng phải là vô dụng sao? Cô cũng không có ý định lập đội đi ra ngoài đánh tang thi với người khác.