Bà ta là dị năng giả hệ thủy, nhưng năng lực không mạnh lắm, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể tạo ra 1 lít nước, chỉ đủ để bản thân không chết khát.
"Hôm qua tôi đã thấy nơi này mọc lên một căn nhà, nhưng không dám đến gần. Mãi đến khi Trương Nghiên Nghiên đến nói với tôi là có thể dùng tinh hạch đổi vật tư, tôi mới dám tới."
Dương Cầm khẽ thở dài, bà ta có thể sống đến ngày nay là nhờ vào việc luôn cẩn trọng, không tò mò, không mạo hiểm.
"Nhưng lương thực dự trữ cũng đã ăn hết, dùng nước đổi lương thực với hàng xóm cũng không đổi được nữa."
Dương Cầm chỉ giao dịch với Trương Nghiên Nghiên, bà ta có thể chắc chắn rằng cô gái này là người tốt, nhưng cả hai đều đã cạn kiệt lương thực rồi.
Hôm qua, khi nghe Trương Nghiên Nghiên kể, Dương Cầm đã cảm thấy chuyện này cực kỳ khó tin.
Một siêu thị đầy ắp vật tư từ trên trời rơi xuống, đột nhiên xuất hiện à? Nghe kiểu gì cũng thấy giống ảo tưởng của một đứa trẻ đói đến phát điên thôi.
Nhưng chuyện một căn nhà đột nhiên mọc lên trên mảnh đất trống thì lại là thứ bà ta tận mắt nhìn thấy.
Giữa việc tiếp tục cẩn trọng như mọi khi và việc mạo hiểm đi xem xét, Dương Cầm đã chọn vế sau. Nguyên nhân không có gì khác, mối đe dọa từ cái chết sẽ khiến một người hướng nội phải bước ra khỏi vùng an toàn.
May mắn thay, bà ta đã cược đúng. Lâu lắm rồi Dương Cầm mới lại cảm nhận được cảm giác ấm áp lan toả trong dạ dày khi có đồ ăn, thế là bà ta liền cầm lấy giỏ hàng và bắt đầu mua sắm.
Tư Nguyệt lại đang đăm chiêu suy nghĩ: "Tiểu Ý, siêu thị có chức năng tuyển nhân viên không?"
[Có, nhưng cần đạt cấp 4 để mở khóa. ]
Thư Dư: "..."
Việc này vậy mà lại yêu cầu cấp bậc cao hơn.
[Ký chủ muốn tuyển dì Dương làm nhân viên?]
Tư Nguyệt: "Tôi muốn tìm người trông trẻ giúp tôi, chứ tôi không muốn trông."
Cô chỉ muốn lúc rảnh thì nựng má, nghịch tóc bé con cho vui thôi, còn nuôi dạy thì cô dốt đặc cán mai, lại còn phiền phức nữa.
"Dì ấy là giáo viên tiểu học... Ừm, chắc là kinh nghiệm đầy mình rồi."
Tiểu Ý thắc mắc: [Cũng không nhất thiết phải dùng chức năng nhân viên đâu, chỉ cần bao ăn ở là có thể tìm được người giúp ký chủ làm việc rồi. ]
Tư Nguyệt ngớ người: "Vậy chức năng nhân viên mở ở cấp 4 thì có gì khác biệt?"
[Điểm tích luỹ sẽ được hệ thống tự động phát như tiền lương, có thể hưởng các phúc lợi dành cho nhân viên, bao gồm cơ chế bảo hộ tự động của hệ thống, ký túc xá dành cho nhân viên... ]
[Đến lúc đó, ký chủ có thể tự mình đưa ra nội dung phúc lợi cho nhân viên. ]
Tư Nguyệt hiểu rồi. Thuê người bây giờ thuộc dạng hợp đồng lao động thời vụ, còn mở khóa chức năng nhân viên thì sẽ là nhân viên chính thức, được hệ thống công nhận, có thể hưởng phúc lợi và được bảo vệ ở cấp độ cao hơn.
"Vậy bây giờ, nếu đưa ra điều kiện được ở miễn phí trong siêu thị, cung cấp ba bữa một ngày và nước uống, được tắm rửa miễn phí, cộng thêm một ít tinh hạch, chắc cũng có thể tuyển được người rồi nhỉ?"
Tư Nguyệt liếc qua số tinh hạch cấp một trong kho hàng, hai ngày nay cũng xử được mấy chục con tang thi, đủ để cô trả lương rồi.
Nhưng mà... Ừm, bà ấy lại mắc chứng sợ xã hội, chưa chắc đã chịu đồng ý.
Thôi, cứ để xem thế nào đã.
Trong lúc đó, Tần Hướng Lâm, Hàng Chinh và Càng Tùng bước vào siêu thị.
"Chị Lâm, chị xem này, siêu thị có gì đó thay đổi thì phải?" Hàng Chinh dụi dụi mắt.
"Siêu thị lớn hơn, bên cạnh có thêm một căn nhà nối liền."
Tần Hướng Lâm đi tới phía trước, nhìn rõ trên tấm bảng ghi chữ "Phòng nghỉ".
Càng Tùng bày ra vẻ mặt đau khổ: "Bà chủ Nguyệt, hôm qua không phải cô nói không có chỗ để ở trọ sao, sao hôm nay lại có rồi?"