Chương 46

Kinh Doanh Siêu Thị Nhỏ Ở Mạt Thế

Gia Trấp Dữ 06-09-2025 11:44:31

Cô bé giơ tay lau nước mắt, nhìn xung quanh. Cô bé còn quá nhỏ, trông chỉ khoảng bốn năm tuổi, còn chưa cao tới quầy hàng nên chẳng nhìn rõ được gì. Cô bé chỉ biết nơi này rất ấm áp, rất sáng sủa, giống như thiên đường mà mẹ từng kể. Thế là cô bé cất giọng non nớt hỏi: "Chị ơi, đây là thiên đường à?" Tư Nguyệt bật cười, cố ý trêu cô bé: "Ừ, đây là thiên đường đó." Cô bé không hề sợ, còn nhoẻn miệng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn: "Vậy mẹ em có ở đây không? Mẹ em đáng lẽ phải đến đây từ sớm rồi." "Em nhớ mẹ lắm... Chị ơi, làm ơn nói với mẹ là em tới rồi nhé." Đôi mắt cô bé lấp lánh, như phủ một tầng nước mỏng. Tư Nguyệt thấy lương tâm mình cắn rứt dữ dội, bèn lên tiếng: "Em gái nhỏ à, nơi này... Nơi này không phải thiên đường đâu, chị xin lỗi..." Tư Nguyệt ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dỗ dành: "Em vẫn đang sống rất tốt. Mẹ em chắc chắn cũng hy vọng như vậy." Cô bé ngơ ngác, có chút hụt hẫng. Tư Nguyệt nhanh chóng vào cửa hàng hàng hóa, mở khóa "Kẹo mút" với giá 300 điểm tích luỹ. Cô vội lấy một cái, bóc vỏ rồi chạm nhẹ vào môi cô bé. Đây là vị dâu tây. Cô bé không nhịn được mà liếm một cái, rồi đưa tay nhận lấy, nhất thời quên cả buồn bã. Tư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: "Em gái nhỏ, sao em lại tìm được đến đây vậy?" "Em cứ đi mãi rồi đến thôi." Ánh mắt cô bé hoàn toàn dán vào cây kẹo mút, nghiêm túc liếm từng chút một: "Tang thi không tấn công em." Ồ, cô bé này chắc cũng có dị năng giống Trương Nghiên Nghiên, có thể giấu được hơi thở. Nhưng một đứa trẻ nhỏ như vậy mà lang thang bên ngoài thì vẫn nguy hiểm quá. "Em tên là gì? Có thể nói cho chị biết được không?" "Em tên là Lan Lan. Chị ơi, cái này bán thế nào ạ, em muốn mua thêm một cái nữa." Đôi mắt cô bé đã sáng rỡ trở lại, nhìn về phía Tư Nguyệt với vẻ mặt đầy mong đợi. Tư Nguyệt xoa đầu cô bé: "Dùng tinh hạch để mua nhé. Nhưng trẻ con ăn nhiều sẽ sâu răng, ngày mai chị lại cho em một cái." Cô bé lục lọi túi, tỏ ra vô cùng ngại ngùng: "Xin lỗi chị, em tạm thời không có tinh hạch. Đợi em lớn lên đi săn tang thi, nhất định sẽ trả lại cho chị!" Tư Nguyệt bị cô bé chọc cho bật cười, không để bụng lời nói của trẻ con. "Lan Lan, em đến từ đâu vậy? Đã đi xa lắm phải không?" Trời đã tối thế này rồi, dù thế nào cũng phải giữ Lan Lan ở lại siêu thị của cô. Lan Lan nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói: "Em đi cùng một nhóm người lạ, em luôn muốn đi về hướng này nhưng họ không cho, nên em bỏ chạy." "Người lạ?" "Cũng không hẳn ạ, là bạn của anh trai em." Lan Lan lại nghiêng đầu: "Nhưng mà em không quen họ." Tư Nguyệt: "Vậy tại sao em lại đi cùng họ?" Lan Lan: "Họ nói với mẹ em là anh trai bị người ta trói lại, phải dùng tinh hạch để chuộc. Mẹ em vừa khóc vừa dắt em đi, cùng nhau đi chuộc anh trai." "Nhưng đi được nửa đường thì mẹ em qua đời, anh trai cũng không tìm thấy đâu." Đây rõ ràng là một băng nhóm lừa đảo, bắt cóc trẻ con thời mạt thế mà! Tư Nguyệt cạn lời. Nhưng một đứa trẻ nhỏ thế này, người thân không còn ai, cô cũng không nỡ vứt ra ngoài được. Cô vốn rất mềm lòng với trẻ con, thật sự không thể nhẫn tâm. Tư Nguyệt nhìn chằm chằm cô bé còn chưa cao đến đùi cô, thầm nghĩ: "Thôi kệ, dù sao chỗ mình cũng an toàn, vật tư lại nhiều, nuôi thì nuôi vậy." Ban ngày vừa mới bảo không mở viện dưỡng lão, tối đã thành nhà trẻ luôn rồi. Hay thật. Tư Nguyệt kéo Lan Lan ngồi xuống ghế. Cô sử dụng thẻ công cụ cuối cùng, đổi lấy kiến trúc 20 mét vuông, chia ra 10 mét vuông làm phòng nghỉ và 10 mét vuông còn lại thêm vào khu vực chính của siêu thị.