Thành Húc biến sắc: "Chú đang nói cái gì vậy?"
Tư Nguyệt mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào:
"Bây giờ ông xin lỗi vẫn còn kịp đấy."
Chú Vương thấy Tư Nguyệt vẫn điềm nhiên như không thì lại càng tưởng cô dễ bắt nạt, nên không những chẳng xin lỗi mà còn lấn tới thêm.
"Ối chà, nói trúng tim đen rồi à."
Ông ta tỏ vẻ chẳng hề bất ngờ, cười cười: "Cô gái nhỏ đừng giận, tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi. Nói thật với tôi đi, mấy thứ này từ đâu mà có vậy?"
Ông ta lại bước tới đứng trước tấm bảng lớn mới dựng hôm qua, cái gọi là "Quy trình mua sắm" do hệ thống làm ra, rồi lớn tiếng nói:
"Dựa vào cái gì mà giới hạn số lượng chứ! Tại sao lại bắt chúng tôi mua cái gì cũng phải giới hạn? Làm vậy là không có tình người đó! Đã vậy còn bán mắc như vậy nữa!"
Thành Mộng Mộng ngớ người: "Chú Vương, chú bị sao vậy? Tự dưng hôm nay lại phát bệnh à?"
Chết tiệt, lỡ đắc tội với bà chủ rồi người ta không bán đồ cho họ thì phải làm sao?
Tư Nguyệt mất kiên nhẫn vẫy tay: "Cho vào danh sách đen."
Nụ cười đáng khinh của chú Vương vẫn còn trên mặt, giây tiếp theo, ông ta đã bị một lực cực mạnh ném văng ra ngoài.
"Ối!"
Tư Nguyệt thiếu kiên nhẫn hỏi: "Mấy người rốt cuộc có mua không?"
Thành Mộng Mộng ló đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, thấy chú Vương bị ném bay một cách thảm hại thì trong lòng sướng rơn, thầm nghĩ "đáng đời". Đối mặt với câu hỏi của bà chủ, cô ta vội vàng đáp:
"Mua, mua chứ!"
Thành Húc và Thành Vĩnh cũng đã chịu đủ chú Vương rồi, nên giả vờ như không nhìn thấy.
Có người dạy cho ông ta một bài học cũng tốt.
Năm ngoái, có một bà thím hàng xóm cũng như thế này. Sau khi bị chú Vương đặt điều nói xấu, hai bên cãi nhau một trận ầm ĩ. Bà thím ấy chịu không nổi nên dọn lên căn cứ, còn ba người thì ở lại cãi tay đôi với chú Vương.
Ai ngờ ông ta còn định đuổi cả ba người ra khỏi nhà, thậm chí suýt nữa đánh cả Thành Mộng Mộng. Gây chuyện một hồi, thấy mình đánh không lại, ông ta lại trơ trẽn ở lỳ, bám riết ở phòng bên cạnh không chịu đi, cứ bám lấy ba người họ mà ăn vạ.
Cũng vì trận cãi vã đó mà Thành Mộng Mộng tức giận chạy lên mái nhà, tình cờ quan sát và phát hiện ra căn cứ trên núi có vấn đề. Vì thế, cô ta đã khuyên cả nhà đừng chạy lên núi, nhờ vậy mà giữ lại được mạng sống.
Còn chú Vương thì sao? Ông ta lại ôm hết công lao về bản thân mình. Nếu không phải nhờ ông ta thì liệu họ có sống được không?
Những kẻ phiền phức đi đâu cũng không được chào đón.
Ba người họ vừa đến gần kệ hàng đã bị choáng ngợp.
Nước khoáng, bánh mì, bánh quy, xúc xích bò, sandwich salad gà, mì bò cay... Đây là thiên đường sao?
Không thèm để tâm đến gì khác, Thành Mộng Mộng vớ ngay cái giỏ hàng rồi càn quét một lượt, tranh thủ trong mức cho phép mà lấy nước, bánh quy với bánh mì trước, sau đó mới gom thêm sandwich và cơm nắm. Chỉ có Thành Vĩnh là tiện tay lấy thêm xúc xích. Tư Nguyệt nhìn mà buồn cười, hình như ai cũng nghĩ cô sắp "bỏ trốn" tới nơi rồi thì phải.
Nhưng đây cũng là lẽ thường tình, thôi vậy.
"Chúng tôi chỉ đăng ký một thẻ tích lũy được không?" Thành Vĩnh hỏi.
Tư Nguyệt: "Số lượng giới hạn được tính theo thẻ, nếu chỉ đăng ký một thẻ thì mỗi loại chỉ được mua mười cái thôi nhé."
Ba người tính toán một hồi rồi quyết đoán mỗi người làm một thẻ.
Tư Nguyệt nhắc nhở: "Còn một việc nữa, vị khách không biết giữ mồm giữ miệng ban nãy đã bị siêu thị cho vào danh sách đen rồi, hàng hóa đến tay ông ta sẽ tự động biến mất, xin hãy lưu ý nhé."