Hoàn hảo!
Tư Nguyệt vô cùng hài lòng, cô lấy một hộp cơm tiện lợi ra hâm nóng bằng lò vi sóng, rồi vội vàng ăn ngay.
Hôm nay món ngẫu nhiên là cơm hộp thịt heo xào cay, mở nắp hộp ra, mùi thơm nồng đậm của thức ăn lan tỏa, những hạt cơm trắng bóc, món ăn màu sắc tươi sáng, khiến người ta phải thèm thuồng.
Tư Nguyệt rót một ly sữa đậu nành. Ly nhựa trong suốt và ống hút có sẵn ngay cạnh máy làm sữa, là đồ đi kèm trong gói quà. Máy làm sữa đậu nành còn có ba nút để lựa chọn độ ngọt. Tư Nguyệt chọn mức ngọt nhất rồi sung sướng uống một hơi.
Trong khi đó, ba anh em nhà họ Thành đã trở về.
Chú Vương trông vô cùng thảm hại, bàn tay vẫn cháy đen. Huống chi, ông ta còn phát hiện ra một điều đáng sợ hơn, đó là trong cơ thể ông ta dường như có một luồng điện đang len lỏi, khiến ông ta hoảng hốt, khó thở, mạch máu cũng đau nhói!
Ông ta vừa hối hận vừa cố gắng tìm cách giảm đau nhưng không có tác dụng. Vừa quay đầu lại, ông ta đã thấy ba đứa cháu đang thong dong xách đồ trở về, trên người còn nồng nặc mùi mì ăn liền.
Sắc mặt ông ta méo mó, hận đến phát điên.
Thành Mộng Mộng còn chẳng thèm liếc nhìn ông ta, còn Thành Húc và Thành Vĩnh thì chỉ cạn lời nhìn một cái.
Nguy hiểm thật! Cũng may là không bị ông ta liên lụy khiến bọn họ không mua được đồ!
Chú Vương lao thẳng tới: "Mua cái gì đấy!"
Thành Húc lùi lại né tránh, Thành Vĩnh thì giơ tay ra cản: "Chú làm gì thế? Bà chủ nói chú mà chạm vào đồ là chúng sẽ tự biến mất đấy!"
Chú Vương tức đến bật cười: "Lời này mà chúng mày cũng tin à?"
Thành Húc cau mày, nói thẳng không chút nể nang: "Tin hay không thì sao chứ? Bọn tôi chính là không muốn cho chú chạm vào đấy!"
Chú Vương tức đến trắng cả mắt, thế mà lại dùng dị năng "Tốc độ" để ra tay cướp giật!
Thành Vĩnh nhanh tay lẹ mắt chặn lại, Thành Húc cũng lùi về sau, nhưng cái túi nhỏ vẫn bị ông ta giật xuống, khiến xúc xích và cơm nắm rơi đầy đất.
Chú Vương vội vã chộp lấy một cơm nắm nhét vào miệng, vừa định nở một nụ cười độc địa thì giây tiếp theo, ông ta chỉ ăn phải một ngụm không khí.
Cơm nắm vậy mà thật sự biến mất vào hư không! Biểu cảm của chú Vương cứng đờ trong thoáng chốc, dáng vẻ nửa cười nửa méo trông vô cùng buồn cười. Chuyện chưa dừng lại ở đó, chỗ bàn tay tiếp xúc với cơm nắm đã biến mất bỗng nhiên bỏng rát lên, như thể bị lửa đốt. Luồng điện trong cơ thể tăng lên gấp bội, càng thêm hung hãn càn quét trong mạch máu.
Chú Vương không kịp nói lời nào, chỉ có thể nắm chặt tay, đau đớn cuộn tròn rên rỉ trên mặt đất.
Thành Húc và Thành Vĩnh đều hoảng sợ, nhưng cũng không thèm quan tâm. Thành Húc bảo Thành Vĩnh nhặt những thứ rơi trên đất lên rồi vào nhà, còn anh ta thì trừng mắt nhìn chú Vương đang lăn lộn trên mặt đất.
Nghĩ đến những lời chú Vương đã nói ở siêu thị, anh ta lại hận đến nghiến răng. Sao ba anh em họ lại xui xẻo thế chứ! Lại có một người họ hàng như vậy!
Đến giờ mà chú Vương vẫn nghĩ có thể tùy ý bắt nạt bọn họ, cũng không nghĩ xem ông ta dựa vào cái gì? Trước kia nể tình họ hàng, lại thêm việc ông ta cũng có dị năng nên mới không đuổi đi, kết quả ông ta toàn làm ra những chuyện vớ vẩn gì thế này?
Bây giờ tang thi xung quanh cũng không còn nhiều như vậy, có siêu thị rồi thì cũng tạm thời không lo về vật tư, nhà trống gần đây cũng nhiều, cùng lắm thì lập đội với hàng xóm đi tiêu diệt tang thi...
Thành Húc hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: "Chú Vương, chú và ba anh em tôi thật sự không hợp nhau. Ở đây có không ít tinh hạch, chú cứ cầm lấy rồi mau chóng rời đi đi."