Anh ta thật không hiểu nổi, rõ ràng đã cố ý đi một vòng quanh cái giếng bốc mùi thịt thối để che giấu, vậy mà vẫn bị ngửi ra được.
Nhưng anh ta không đánh lại được hai người kia, suýt nữa bị đánh chết, đành phải khai ra vị trí siêu thị.
Thang Kiệt không dám nói bừa, chỉ dám ghé sát bên Tư Nguyệt nói mấy câu vu vơ, rồi thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng của cặp nam nữ kia, ngầm ra hiệu cho Tư Nguyệt phải cẩn thận.
Nhưng Tư Nguyệt hiện tại hoàn toàn không thể cảnh giác nổi, đầu óc cô đang bị mùi của Thang Kiệt tra tấn.
Mùi hôi bá đạo này khiến cô hoàn toàn không để tâm đến mấy trò lặt vặt của Thang Kiệt nữa, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng:
"Vị khách hàng này. Siêu thị có mở nhà tắm đấy, anh có muốn vào trải nghiệm thử không?"
Cái gì? Nhà tắm vòi sen?
Không chỉ Thang Kiệt lập tức ngậm miệng, mà mấy vị khách mới đang xem kệ hàng, cùng với Càng Tùng và Tần Chương ở đằng xa cũng đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Nhà tắm vòi sen?"
Thang Kiệt ngây ra: "Ở đâu?"
Tư Nguyệt thở ra một hơi, kiên nhẫn nói: "Cách siêu thị 30 mét về bên trái, có cả nhà vệ sinh công cộng và nhà tắm. Tiêu dùng đủ 100 điểm tích luỹ thì được dùng nhà vệ sinh miễn phí, nhà tắm thì 10 điểm tích luỹ một lần, có giới hạn thời gian."
Hóa ra trong hai căn nhà nhỏ, căn thứ hai là nhà tắm à! Càng Tùng giờ mới vỡ lẽ.
"Thật sự có nhà tắm sao?"
Người phụ nữ trong nhóm khách hàng mới nghe vậy thì không thể tin nổi, vội chạy ra cửa xem.
Chỉ thấy cách đó 30 mét có một căn nhà nhỏ, một bên có bảng hiệu ghi "Nhà vệ sinh", một bên ghi "Nhà tắm", trên tường hai bên đều dán một tờ quy định, ở giữa có một máy bán hàng tự động.
Người phụ nữ lại tất tả chạy về, đá cho Thang Kiệt một phát: "Anh mau đi tắm ngay cho tôi! Thối muốn chết."
Tư Nguyệt không nhịn được nữa, đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.
Thang Kiệt hoàn toàn không dám phản kháng, vội vàng đi ngay.
Người phụ nữ tiến đến bên cạnh Tư Nguyệt, cười nói: "Bà chủ, đồ của cô nhiều thật đấy, là dị năng của cô à?"
Tư Nguyệt lúc này mới nhìn kỹ người trước mặt.
Người phụ nữ có dáng người cao gầy nhưng rắn rỏi, trông rất tháo vát, đôi mắt to, lúc nhìn người thì cười toe toét, trông có vẻ thân thiện.
Nhưng rõ ràng cô ta không phải kiểu người thân thiện, giọng điệu lại đầy khiêu khích, mang theo vẻ cao ngạo và lạnh lùng: "Quy tắc ở đây cũng nhiều thật đấy."
Tư Nguyệt: "..."
Làm ăn buôn bán mỗi ngày đã đủ chuyện rối ren thế này rồi.
Cô không nói gì, người đàn ông đi cùng cô ta đã tiến tới, lắc đầu với cô ta. Vẻ mặt cô ta sa sầm ngay lập tức.
Người đàn ông thì cười nói: "Bà chủ, dị năng của cô là gì thế, sao hàng hoá trên kệ không lấy được vậy?"
Tiểu Ý gào lên trong đầu Tư Nguyệt: [Ký chủ! Chị Nguyệt Nguyệt! Bọn họ muốn cướp hàng của ký chủ đó!]
Tư Nguyệt: "Chẳng phải vẫn chưa cướp sao, hoảng cái gì."
Tư Nguyệt ngẩng đầu, nụ cười rất nhạt: "Bên kia có quy định của siêu thị và quy trình mua sắm, xem cho kỹ rồi hãy mua đồ."
Người đàn ông này chắc là có dị năng hệ không gian. Anh ta đi vài vòng, phát hiện không thể giấu đi được món đồ nào, nên mới chạy tới lải nhải.
Càng Tùng lúc này đi tới, cười cợt nhả: "Bà chủ, siêu thị của cô có thiếu người không? Tôi đánh nhau không tệ đâu, mấy người có ý đồ xấu, tôi đảm bảo một đấm một tên, giữ an toàn tuyệt đối luôn."
Càng Tùng quay đầu lại, trừng mắt nhìn đôi nam nữ kia. Anh ta đã sớm nhận ra có gì đó không đúng nên đến đây chống lưng cho bà chủ.
Tư Nguyệt khá bất ngờ, không ngờ Càng Tùng lại nghĩ đến việc giúp cô, dù cô cũng không cần lắm: