Nói thật lòng, lão đại của họ còn đang bị thương nặng, đi được mấy bước đã khó. Bên ngoài thì đầy rẫy tang thi, chưa chắc tìm được chỗ nghỉ chân. Nếu lúc đánh nhau mà lão đại bị thương thêm thì coi như xong đời!
Siêu thị này có đồ ăn thức uống, lại còn được bảo vệ bởi dị năng mạnh mẽ, đúng là nơi trú chân lý tưởng còn gì!
Tư Nguyệt ngạc nhiên: "Các người muốn ở lại đây à?"
Hề hề, bà chủ không từ chối ngay, chứng tỏ chuyện này có thể thương lượng!
Càng Tùng quay đầu ra hiệu với Tần Chương, lúc này Thôi Thiếu Bằng mới hiểu ý anh ta, liền hùa theo:
"À à à, đúng vậy bà chủ, chỗ cô có thể ở lại được không? Chúng tôi có rất nhiều tinh hạch, phí trọ không thành vấn đề."
Tư Nguyệt nhìn người bệnh yếu đến mức đứng dậy cũng khó, khẽ cười, đáp lại ánh mắt mong chờ của đối phương rồi nói:
"Không được đâu, tôi có thể gợi ý các người đến khu dân cư bên cạnh thử xem."
Cũng không phải Tư Nguyệt không thể làm được, chủ yếu là cô không có nhiều không gian. Hôm nay cho một người ở, mai lại có thêm người nữa thì sao? Thế thì cô đừng mở siêu thị nữa, mở viện dưỡng lão luôn cho rồi.
Chuyện chỗ ở trọ này, đợi cô cố gắng thăng cấp, tạo ra thêm không gian rồi tính sau.
Càng Tùng xị mặt xuống, giọng cũng nhỏ đi: "À, được."
Anh ta cũng không tiếp tục lằng nhằng nữa.
Tần Chương cười cười, không mấy để tâm: "Không sao, chúng ta đi xem mấy căn nhà trong khu dân cư gần đây trước đã."
Chỗ này nằm ở vùng ngoại thành, khu dân cư gần nhất chỉ là một cụm nhỏ chừng mười căn nhà, trông khá yên tĩnh. Xa xa là dãy núi và khu nhà máy.
Tang thi gần đây đa phần là kéo đến từ khu nhà máy.
Thấy trời sắp tối, không thể trì hoãn thêm, Tần Hướng Lâm cùng Thôi Thiếu Bằng và Hàng Chinh ra ngoài tìm chỗ dừng chân trước, còn Càng Tùng thì ở lại siêu thị trông chừng Tần Chương.
Đúng vậy, Tư Nguyệt chỉ nói không thể ở lại đây, chứ đâu có bảo ban ngày không được ngồi lại. Thế là hai người mua thêm mấy ly nước, thấy Tư Nguyệt không phản đối thì mặt dày ngồi luôn.
Tư Nguyệt đương nhiên không thể nói gì, cô quên đặt ra quy định về việc này, cũng không tiện đuổi người ta đi bây giờ.
Hơn nữa năm người này rất biết điều, mua đồ ăn thức uống đều rất tuân thủ quy tắc, cũng không làm phiền cô, lại còn cảm ơn rối rít. Thái độ tốt thế này, lại còn biết mua đồ rồi mới ở lại, Tư Nguyệt đành xem như không thấy.
"Bà chủ!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Thang Kiệt. Chính là người đã uống viên cầm máu đầu tiên, rồi mang đến cả đống rắc rối sau đó.
Hôm nay gặp lại, Thang Kiệt trông còn nhếch nhác hơn trước, vết máu và bụi bẩn bám đầy người, còn vã mồ hôi nhễ nhại, chẳng biết đã lăn lộn ở đâu mà vừa vào cửa đã bốc lên một mùi hôi thối.
Thế mà Thang Kiệt lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình, vừa đến đã sáp lại gần quầy thu ngân, còn định bắt chuyện dông dài.
Tư Nguyệt ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì chỉ muốn nôn vì anh ta quá nặng mùi.
Phía sau Thang Kiệt còn có hai người, một nam một nữ, dáng người cao gầy, khí chất trầm ổn, vừa nhìn đã biết không phải người đơn giản. Vừa vào cửa, họ đã bị mấy món đồ trên kệ thu hút, lập tức bước tới xem xét, hoàn toàn không để ý đến Tư Nguyệt. Chỉ có Thang Kiệt là còn đứng lại trò chuyện.
Thang Kiệt len lén liếc hai người kia với vẻ sợ sệt, rồi quay sang Tư Nguyệt cười nịnh nọt hết mức.
Hôm qua anh ta giấu được một đống đồ, canh lúc đêm khuya không ai để ý liền lén lút ra ngoài căn cứ mới dám mở ra ăn.
Lúc ăn thì chẳng ai phát hiện, ai ngờ người phụ nữ kia mũi thính đến lạ, trên đường về lại ngửi thấy mùi đồ ăn trên người anh ta, thế là bị đánh cho một trận no đòn!