Trương Nghiên Nghiên: "Đúng rồi, ở trong siêu thị có bán băng vệ sinh."
Cô ta đúng là có mua băng vệ sinh, nhưng lại không mang theo bên mình.
Thành Mộng Mộng mới đến siêu thị có một lần nên không biết nơi đó đã thay đổi rất nhiều, cô ta kinh ngạc hỏi:
"Có bán cả băng vệ sinh? Thế thì tốt quá."
Phong Viện đáp: "Đi thôi, tớ vẫn chịu được, chúng ta đi nhanh lên."
Chỉ trong vài câu nói, trán Phong Viện đã lấm tấm mồ hôi. Nghe thấy có động tĩnh từ xa, năm người không dám chần chừ nữa, họ dìu Phong Viện chạy thật nhanh về phía siêu thị.
Khi gần đến nơi, cả nhóm đột nhiên sững lại, vì có một căn nhà nhỏ mới toanh nằm chình ình trước mặt.
Trương Nghiên Nghiên thắc mắc: "Căn nhà này ở đâu ra vậy? Chỗ này vốn là một bãi đất trống, chỉ có siêu thị thôi mà?"
Nhưng vừa nói xong, cô ta bỗng nhận ra điều gì đó.
Trước khi siêu thị xuất hiện, nơi đây cũng là một bãi đất trống. Rồi một ngày nọ, siêu thị đột nhiên rơi xuống từ trên trời.
Thành Mộng Mộng nói: "Có lẽ là thứ mà bà chủ Nguyệt mới làm ra chăng?"
Bà chủ Nguyệt đã mở được một siêu thị như vậy, thì việc dựng thêm một vài kiến trúc nữa cũng chẳng có gì lạ.
Tân Minh Châu rảo bước về phía trước, khi nhìn thấy mặt chính diện, cô ta kinh ngạc thốt lên: "Nhà vệ sinh? Nhà tắm công cộng?"
"Ở đây còn có cả máy bán hàng tự động nữa! Trời ơi!"
Vừa nghe thấy ba chữ "nhà vệ sinh", Phong Viện không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô ta dồn hết sức lực lao lên, chỉ kịp liếc qua tấm áp phích ghi quy định rồi vội vàng quẹt thẻ mua băng vệ sinh.
Chiếc máy bán hàng tự động này có kích thước gần giống mấy máy treo trước nhà vệ sinh công cộng trước mạt thế, nhưng thay vì là loại máy đơn giản như trước kia, mặt trước của nó là một màn hình điện tử lớn.
Sau khi chọn sản phẩm bằng màn hình cảm ứng và quẹt thẻ, một gói băng vệ sinh và cuộn giấy vệ sinh lập tức rơi xuống khay lấy đồ phía dưới.
Phong Viện vơ vội lấy đồ rồi lao vào nhà vệ sinh, Thân Thiến gọi với theo từ phía sau:
"Giới hạn 10 phút thôi nhé! Đừng dùng quá giờ!"
Trương Nghiên Nghiên vẫn đang quan sát kiến trúc nhỏ này, cô ta đặc biệt hứng thú với nhà tắm.
Trên cửa có một màn hình điện tử hình chữ nhật nhỏ, nó đang hiển thị màu xanh lá, tức là không có người ở trong.
Cô ta vội vàng quay lại nói: "Tớ vào tắm một lát, các cậu cứ vào siêu thị trước đi, tớ tắm xong sẽ đến các cậu!"
Trời ơi! Hai năm, đã hơn hai năm rồi! Cô ta chưa được tắm nước nóng!
Trương Nghiên Nghiên nóng lòng lao vào nhà tắm, suýt chút nữa thì vấp phải một cái máy đặt ở cửa.
"Đây là... Máy giặt hả?"
Trương Nghiên Nghiên vừa định mừng rỡ thì chợt nhớ ra hôm nay mình không mang theo quần áo, nên chẳng có gì để giặt.
Cô ta thất vọng ngẩng đầu lên, liền thấy trên tường có dán một tờ giấy chống nước, trên đó ghi hướng dẫn sử dụng máy giặt:
"Bỏ quần áo vào, một giây giặt sạch, một giây sấy khô."
Một giây?
Trương Nghiên Nghiên không nói hai lời, lập tức ném hết quần áo vào máy giặt. Cô ta mở vòi hoa sen, dòng nước ấm xối lên người khiến cô ta hạnh phúc đến mức suýt khóc.
Trời đất ơi, cô ta đúng là gặp vận may cỡ nào mới có thể vừa khéo sống cạnh một vị thần tiên thế này chứ?
Trong lòng Trương Nghiên Nghiên, Tư Nguyệt đã trở thành một nhân vật thần tiên.
Muốn gì có nấy, lại còn không lấy giá đắt, không phải thần tiên thì là gì?
Cô ta quyết định rồi, từ nay về sau sẽ lập bàn thờ bà chủ Nguyệt ngay trong phòng ngủ của mình để thờ cúng!
Có điều, cô ta không tắm quá lâu vì các chị em của cô ta vẫn còn đang đợi. Trương Nghiên Nghiên tắm qua loa khoảng năm phút, thay đồ xong xuôi rồi bước ra. Vừa đẩy cửa, cả hai bên đều giật mình vì đối phương.