Chương 20

Kinh Doanh Siêu Thị Nhỏ Ở Mạt Thế

Gia Trấp Dữ 06-09-2025 11:44:32

Nhưng thôi, dù sao hệ thống cũng là lá bài tẩy lớn nhất rồi, có thêm dị năng cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Cứ để vậy đi. Cô vội vàng rửa mặt thay đồ rồi ra ngoài mở cửa kinh doanh. "Ở đây rốt cuộc có ai không vậy? Mấy người Thân Thiến không phải là lừa chúng ta đấy chứ?" Một nhóm người gọi vài tiếng, thấy không ai trả lời thì cũng không dám gọi tiếp, sợ làm tang thi chú ý. Họ tụ lại dưới bức tường bên phải siêu thị, thấp giọng thì thầm bàn tán với nhau. "Không thể nào." Thành Vĩnh, một thanh niên tóc húi cua dáng người thấp bé, gãi gãi mặt: "Tối qua mấy món đồ các cô ấy mang về là thật, không phải đùa đâu." Người anh trai cao lớn vạm vỡ Thành Húc cũng nói: "Chú Vương, nhóm người Thân Thiến còn cứu mạng Tiểu Vĩnh, sao có thể lừa chúng ta được." Thành Mộng Mộng đứng giữa gật đầu: "Hôm qua họ còn cho chúng ta bánh mì và bánh quy nữa, nếu ở đây có thật thì tốt quá." Chú Vương vẫn giữ thái độ hoài nghi, quay đầu nhìn cái siêu thị bình thường không có gì nổi bật: "Chúng ta vào xem thử đi!" Thành Mộng Mộng nhíu mày: "Nếu là nhà vô chủ thì vào cũng được, nhưng ở đây có chủ nhà, đừng đắc tội với người ta." Thành Húc và Thành Vĩnh cũng đồng tình. Câu nói đó khiến Chú Vương mất mặt, sắc mặt ông ta lập tức sa sầm, còn chưa kịp mở miệng thì phía trong siêu thị đã vang lên tiếng động. "Các vị khách à?" Tư Nguyệt mời họ vào, anh em nhà họ Thành lịch sự chào: "Chào bà chủ." Hôm qua họ vốn định đi ngủ thì Thân Thiến và Trương Nghiên Nghiên ở phòng bên cạnh đột nhiên gõ cửa, trả lại gấp đôi số đồ ăn thức uống đã mượn trước đó. Sau khi cảm ơn, Thân Thiến nhỏ giọng nói: "Ở cuối con phố này, chỗ vốn là một bãi đất trống, có một bà chủ giàu vật tư, dị năng cường đại đến mở siêu thị, có thể dùng tinh hạch để đổi đồ. Hơn nữa giá cả rất rẻ, nếu không có việc gì thì có thể qua đó xem thử." Thành Mộng Mộng lúc đó đã níu chặt hai người họ lại: "Khoan đã, sao trên người hai người lại có mùi mì gói?" "Trong siêu thị còn có khu vực ăn tại chỗ nữa." Trương Nghiên Nghiên phấn khích nói: "Còn có cả nước nóng!" Thành Mộng Mộng ngỡ ngàng: "Hai người có chắc là đang ở cùng một thế giới với chúng tôi không vậy?" Sau khi về phòng, anh em nhà họ Thành nhất trí quyết định ra ngoài xem thử, cho dù không có thì cũng tiện thể tìm kiếm vật tư, nhưng chú Vương lại cực kỳ phản đối. "Hai con nhỏ nhà bên nói mà cũng tin được à? Mấy đứa tin thật sao? Có lẽ họ muốn lừa cả đám ra ngoài để cướp vật tư của chúng ta đấy!" Ông ta liếc nhìn đầy khinh thường, rõ ràng cực kỳ chướng mắt. Thành Vĩnh rất có cảm tình với những người đã cứu mạng anh ta, nghe vậy liền phản bác: "Vậy chú đừng đi là được rồi, ở lại mà giữ đồ của chú đi." "Mày nói chuyện với ai đấy? Mày nói chuyện với người lớn như thế à?" Chú Vương lập tức nổi giận, thời buổi mạt thế, mấy đứa nhóc ranh này đều trèo lên đầu ông ta ngồi! Một chút cũng không biết kính trọng người lớn! Thành Mộng Mộng cũng chỉ biết câm nín, nhưng dù sao chú Vương cũng là chú ruột của ba anh em họ. Trong mạt thế, chuyện tình thân chẳng còn mấy ai nhắc đến, nhưng ba đứa trẻ chưa trưởng thành thật sự không nỡ nhẫn tâm đuổi người thân đi mặc kệ sống chết. Họ chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng việc ông ta thỉnh thoảng lại buông lời khó nghe, đối xử với người khác chẳng ra sao. Có điều đã nhịn gần hai năm, cũng sắp không chịu nổi nữa rồi. Thành Mộng Mộng mất kiên nhẫn: "Vậy rốt cuộc chú có đi không? Không đi thì chúng cháu tự đi." Người một khi không có bản lĩnh thì lòng dạ lại đặc biệt nhạy cảm. Chú Vương thấy không có ai để ý đến ông ta thì tức muốn chết, bèn nghiến răng nghiến lợi: