Chương 41

Kinh Doanh Siêu Thị Nhỏ Ở Mạt Thế

Gia Trấp Dữ 06-09-2025 11:44:31

Chẳng trách bọn họ cứ rắp tâm giở trò. Nhân lúc Càng Tùng rời đi, lại thấy sau khi làm thẻ là có thể lấy được hàng hóa, hai người kia tưởng đâu mọi chuyện ổn rồi, thế là lại bắt đầu trộm cắp lần nữa. Tư Nguyệt tức đến bật cười, không xem cô ra gì đến thế sao? "Càng Tùng." Tư Nguyệt lạnh mặt nói: "Để tôi." Càng Tùng cười "hắc hắc" một tiếng: "Được thôi." Ngay giây tiếp theo, tay anh ta vừa rời khỏi người tên trộm thì kẻ đang nằm trên đất đã bị một luồng sáng trắng bao phủ, rồi biến mất ngay lập tức. Càng Tùng: "Hả?" Tư Nguyệt tiện tay ném hai người vào một góc nào đó của thế giới, mặc kệ sống chết, rồi bảo Tiểu Ý lục soát sạch tinh hạch trên người bọn họ. Hai người này, tác dụng duy nhất chính là giúp cô quét được 2 điểm kinh nghiệm. Thang Kiệt thấy vậy thì mừng rỡ, vội vàng sáp lại gần, cảm động rơi nước mắt chỉ thiếu nước quỳ xuống: "Bà chủ Nguyệt, cô chính là ân nhân của tôi, cô đã giúp tôi giải quyết kẻ thù hai lần, còn cho tôi uống thuốc viên cứu mạng, lại còn rẻ như vậy, đại ân đại đức của cô, tôi không biết lấy gì báo đáp..." Tư Nguyệt vừa nghe đến thuốc viên, trong lòng liền "lộp bộp" một tiếng. Trời ạ, cô vừa mới tăng giá thì khách mới đã đụng mặt khách cũ. Cô thấy da đầu tê rần, vội vàng muốn đổi chủ đề, nhưng một giọng nói đầy hứng khởi đã vang lên bên cạnh. Càng Tùng đang đứng ngay bên cạnh, nghe vậy liền nhanh nhảu tiếp lời: "Anh bạn cũng mua thuốc viên à? Tôi bảo rồi mà, thuốc thần đấy! Một viên một ngàn điểm tích luỹ! Đáng đồng tiền bát gạo!" Thang Kiệt: "Đúng đúng! Hả? Một ngàn?" Tư Nguyệt: "..." Tư Nguyệt lườm Thang Kiệt một cái. May mà Thang Kiệt không ngốc, tuy không biết nguyên do, nhưng bây giờ anh ta đã tự phong là "tay sai đắc lực số một" dưới trướng bà chủ Nguyệt, đương nhiên phải bảo vệ bà chủ Nguyệt một cách vô điều kiện, không thể vạch trần được. "Đúng vậy đúng vậy, một ngàn điểm tích luỹ là quá rẻ luôn! Giá cả chỉ là thứ yếu, quan trọng là hiệu quả!" Càng Tùng gật đầu cái rụp: "Đúng vậy!" Hai người kề vai sát cánh, chẳng mấy chốc đã trở thành cặp đôi tung hứng ăn ý. Tư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Xem như Thang Kiệt thức thời. Cô vẫn chưa quen làm gian thương, nếu bị bóc phốt trước mặt khách hàng mới thế này, thì sẽ xấu hổ đến mức muốn độn thổ luôn. Thang Kiệt vỗ ngực biểu thị lòng trung thành: "Bà chủ Nguyệt, cô cứ nói đi, có cần tôi giúp gì không? Dù có vào nước sôi lửa bỏng cũng chẳng từ, để báo đáp ơn cứu mạng của cô." Tư Nguyệt lạnh nhạt gật đầu, mấy chuyện đó tính sau, quan trọng là: "Sao anh tắm rồi mà trên người vẫn còn mùi máu tanh vậy?" Thang Kiệt tủi thân nói: "Tôi chỉ có mỗi một bộ quần áo này, không dám giặt." Tư Nguyệt: "..." Đúng rồi! Cô liền dùng thẻ công cụ đổi một chiếc máy giặt đặt ở góc nhà tắm, loại tích hợp cả giặt lẫn sấy, quăng quần áo vào một cái là khô sạch trong tích tắc. Tư Nguyệt: "Tôi vừa mới lắp một chiếc máy giặt trong nhà tắm, anh có thể vào dùng thử." Thang Kiệt sáng mắt lên: "Vâng bà chủ, tôi đi liền đây." Đùa chứ, anh ta mặc cái bộ quần áo dơ dáy, tanh mùi máu này đúng là chịu hết nổi! Nhất là vừa mới được tắm nước nóng xong, người còn đang sảng khoái, thế mà lại bị cái đống bẩn thỉu này phá hỏng gần hết cảm giác dễ chịu. Có máy giặt thì thật sự là quá tốt rồi! Tần Chương ngồi trên ghế, bỗng nhiên mở miệng: "Bà chủ Nguyệt, siêu thị của cô có đủ thứ hàng hóa, vậy có thể bán thêm một ít quần áo sạch sẽ không?" Tư Nguyệt: "Quần áo sạch sẽ? Cái đó chắc không ai mua đâu." Thế giới bên ngoài toàn đồ miễn phí, quần áo không có hạn sử dụng thì chẳng phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?